Tai tôi ù đi. Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi lắc đầu, gào lên:
“Không thể nào! Mẹ tôi vẫn còn thở mà! Cứu bà ấy đi, làm ơn…”
Nhưng mọi người chỉ nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Không ai có thể trả lời. Không ai có thể thay đổi sự thật.
Tôi thấy họ định kéo tấm vải trắng phủ lên người mẹ. Tôi lao đến, dùng thân mình chặn lại, gục xuống bên bà, vừa khóc, vừa van xin:
“Đừng mà… làm ơn… xin hãy cứu mẹ tôi…”
Chu Vũ Hành lặng lẽ choàng áo khoác lên người tôi, cố gắng kéo tôi dậy. Nhưng tôi bám chặt lấy cơ thể đã lạnh đi của mẹ, không ai lay nổi tôi.
Tôi áp má vào ng bà, cố cảm nhận hơi ấm nào còn sót lại.
Mọi âm thanh xung quanh như bị Ϧóþ méo. Tiếng người bàn tán, tiếng máy ảnh lách tách, tiếng Giang Linh và những nhân viên khác gọi tên tôi, tiếng Chu Vũ Hành bên cạnh... tất cả như bị ném vào một chiếc hầm rỗng.
Mẹ tôi... mặc quá mỏng. Mùa đông thế này, bà làm sao chịu nổi?
Tôi cố gắng sưởi ấm bà bằng thân mình, hy vọng một điều không tưởng: bà sẽ mở mắt, cười với tôi như mọi khi.
Có lẽ… bà chỉ ngã, rồi lịm đi vì lạnh.
Có lẽ… tất cả là lỗi của tôi. Vì tôi đã nặng lời với mẹ, vì tôi đã khiến bà đau lòng mà không kịp xin lỗi.
“Lần sau mẹ đừng quan tâm đến con nữa, được không?”
Câu nói đó, giờ đây như một lời nguyền. Và tôi biết — cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Khi đứng trong nhà xác, nhìn thi thể lạnh băng và tái nhợt của mẹ, tôi mới hiểu... mẹ đã thật sự rời bỏ tôi.
Dù Chu Vũ Hành có làm gì đi nữa, tôi cũng không còn quan tâm.
Anh đến thăm con trai — tôi từ chối.
Tĩnh Nhi gọi điện bằng vô số số điện thoại khác nhau — tôi chặn tất cả.
So với mất mát này, những tổn thương trước đó... bỗng trở nên nhỏ bé đến kỳ lạ.
Trong suốt quá trình điều tra, tôi giữ thái độ điềm tĩnh đến mức chính cảnh sát cũng phải ngạc nhiên. Nhưng bên trong tôi, có một cơn giận âm ỉ như dòng nham thạch đang nguội dần — chỉ chực chờ ngày bùng phát.
Tôi đã hóa thành mẹ.
Mạnh mẽ, dứt khoát, không cho ai thấy mình đau. Và tôi học được cách giữ lại nước mắt để giải quyết mọi việc bằng lý trí.
Nhưng trong phần lớn thời gian, tôi sống như một chiếc bóng. Thức dậy, chăm con, ăn uống cho qua bữa... Rồi lại đến tối, nằm xuống và thấy lòng trống rỗng.
Tôi đã từng nghĩ đến việc buông xuôi. Nhưng con trai là điều duy nhất kéo tôi trở lại với thế giới.
Vì nó, tôi phải tiếp tục sống.
Cuối cùng, tôi đã đợi được ngày công lý lên tiếng.
Hung thủ bị bắt. Trong phiên thẩm vấn, hắn thừa nhận tất cả: vì thất bại trong tình cảm, hắn nảy sinh tâm lý trả thù và chọn tiệm spa của mẹ tôi làm nơi trút giận.
Mẹ tôi đã đứng ra ngăn cản khi thấy hắn có hành vi đe dọa khách hàng. Và rồi, trong cơn điên loạn, hắn xuống tay một cách tàn nhẫn.
Gia đình hắn cũng là người có địa vị, nhưng khi chuyện xảy ra, họ không bao che. Họ cúi đầu nhận lỗi và sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp lý.
Những lời đó, tôi nghe mà lòng nặng như đá.
Tôi không quan tâm đến sự hối hận. Tôi chỉ mong... kẻ đó sẽ sớm phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc nhất — và biến mất khỏi cõi đời này mãi mãi.
Suốt một thời gian dài sau đó, tôi sống trong trạng thái như người mất hồn. Mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ còn biết gượng gạo bước tiếp.
Ngoài việc phối hợp với cảnh sát và trao đổi với luật sư, tôi còn phải xử lý đống công việc dang dở mà mẹ để lại ở tiệm spa.
Sau sự cố kinh hoàng, tiệm gần như rơi vào tình trạng hoảng loạn. Lượng khách giảm sút nghiêm trọng, nhân viên hoang mang, tin đồn lan truyền khắp nơi. Tôi phải đứng ra trấn an, xử lý từng chuyện một: từ điều phối nhân sự, giữ chân khách hàng, cho đến những việc nhỏ nhất như đóng sổ sách, trả lời tin nhắn đặt lịch.
Dù mệt mỏi, tôi vẫn không thể để mọi thứ sụp đổ — vì nơi này từng là tâm huyết cả đời của mẹ.
Cùng lúc đó, tôi còn phải chăm con — không thể đẩy hết cho người giúp việc được. Vì giờ đây, con trai là tất cả những gì tôi còn lại.
Chỉ cần con bình an, tôi sẽ không tiếc bất cứ điều gì.
Ngoài ra, tôi còn phải sắp xếp để quay lại với công việc chính — công việc mà tôi đã từng đam mê, từng nỗ lực phấn đấu không ngừng.
Trong những ngày u ám ấy, công việc lại trở thành nơi duy nhất giúp tôi... thở ra được một hơi dài.
Thật may mắn, tôi vẫn còn những người tin tưởng mình.
Giám đốc Lưu, cùng toàn bộ đội ngũ, đều kiên nhẫn chờ đợi tôi quay lại. Họ không thúc ép, không tạo áp lực, chỉ đơn giản là mở rộng vòng tay chờ tôi sẵn sàng.
Sự tin tưởng ấy, với tôi mà nói... quý giá hơn bất kỳ lời an ủi nào.
Còn chuyện ly hôn với Chu Vũ Hành — đến giờ, tôi nhìn lại chỉ thấy... nhạt nhẽo.
Hồi đó, khi sự thật vỡ òa, tôi từng nghĩ mình không thể sống nổi. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như chỉ là một cơn ác mộng. Một chương cũ đã khép lại, chỉ vậy thôi.
Tôi vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn nuôi con. Bề ngoài trông có vẻ bình thường, không ai nghĩ rằng tôi từng đi qua những tháng ngày như địa ngục.
Chỉ là… những lúc đêm về, khi thành phố đã ngủ, tôi lại một mình ra ban công, thở dài trong lặng lẽ.
Có những đêm, tôi khóc.
Không ai biết. Chỉ có làn gió đêm thấm lạnh áo tôi, còn nước mắt thì lặng lẽ rơi, ngấm ướt cổ áo, ướt cả lòng.
Có lúc, khi đang bế con trong tay, tôi cũng khóc. Nhưng khi ánh mắt ngây thơ của con nhìn tôi, miệng nhoẻn nụ cười đầu tiên, tôi lại thấy mình không nỡ yếu lòng.
Con trai tôi lớn lên từng ngày.
Tôi đã chính thức đăng ký hộ khẩu cho con, lấy họ của tôi — họ Trần.
Tôi đặt tên cho con là Trần An Ninh. Một cái tên giản dị, nhẹ nhàng, chỉ mong cuộc đời con được bình an và yên ổn.
Không cần vĩ đại, không cần rực rỡ.
Chỉ cần con có thể sống một đời không tổn thương, không cô đơn — thế là đủ.
Tôi chụp cho con một tấm ảnh chân dung, rồi một tấm nữa — tôi nắm tay bé trong lòng bàn tay mình.
Tôi đặt hai tấm ảnh đó cạnh một bức ảnh cũ — ảnh tôi chụp cùng mẹ, khi cả hai vẫn còn khỏe mạnh, hạnh phúc.
Ba bức ảnh, đặt cạnh nhau trên kệ nhỏ đầu giường.
Một bức là quá khứ.
Một là hiện tại.
Một là hy vọng.
Dù cách nhau hai thế giới, nhưng như thế... dường như ba thế hệ chúng tôi đã lại sum vầy bên nhau.
Ban ngày bận rộn, ban đêm chăm con, từng giờ từng phút trôi qua, tôi dần cảm nhận rõ hơn gán*** và cả niềm hạnh phúc mà một người mẹ mang trong tim.
Chỉ tiếc rằng... người mẹ đã dạy tôi làm mẹ, lại không còn bên cạnh.
Mẹ tôi — người phụ nữ mạnh mẽ nhất đời tôi. Cả một đời bà sống độc lập, kiên cường, luôn quyết đoán và không bao giờ lùi bước trước khó khăn.
Dù bà có cằn nhằn, có khó tính, thì trong lòng tôi, mẹ mãi mãi là người hùng.
Tôi từng ngỡ rằng chúng tôi sẽ luôn bên nhau, cùng dìu dắt nhau đi qua những ngày tháng vất vả phía trước.
Vậy mà… mẹ lại ra đi, đột ngột, dứt khoát, để lại tôi bơ vơ giữa thế giới này.
Cuộc điều tra rồi cũng kết thúc. Hung thủ bị tuyên án tử hình. Khoản bồi thường cho cái ૮ɦếƭ, chi phí hậu sự, và những hỗ trợ pháp lý khác cũng dần được giải quyết.
Tôi với đôi mắt đỏ hoe đã gắng gượng tổ chức tang lễ cho mẹ. Nỗi đau chưa kịp nguôi, nhưng tôi vẫn cố giữ mình tỉnh táo để tiễn bà đi một cách trọn vẹn.
Ngày đưa tang, rất nhiều khách hàng cũ, bạn bè, đồng nghiệp của mẹ đã đến. Có người ôm lấy tôi và khóc như thể chính họ cũng mất đi một người thân.
Những vòng hoa, những lời chia buồn chân thành — là thứ duy nhất sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi lúc ấy.
Chu Vũ Hành vẫn nhất quyết ở lại linh đường. Đôi mắt anh đỏ hơn cả tôi. Lần đầu tiên, tôi không đuổi anh đi.
Phòng tang lễ dù bật sưởi, vẫn lạnh đến rợn người. Tôi ngồi đó, co ro giữa mùi nhang khói, lòng chỉ muốn một điều không tưởng: được nghe mẹ cằn nhằn thêm một câu nữa, hỏi tôi xem có ăn uống đầy đủ không, có mặc đủ ấm không…
Chu Vũ Hành bảo tôi nên nghỉ một chút, nhưng tôi không trả lời. Tôi không dám nhắm mắt, sợ giấc ngủ sẽ mang mẹ đi xa hơn.
Tôi cầm điện thoại, định nhắn hỏi người giúp việc về tình hình con trai, thì một dòng thông báo xuất hiện — là một email từ Tĩnh Nhi.
Tiêu đề là tên tôi, không hoa mỹ, không dài dòng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.