Âm thanh nhẹ nhàng của giọng nữ được truyền đến bên tai tôi là ai vậy, sao cô gái ấy lại nghe điện thoại của Duy Mạnh chứ, hay là trợ lý của anh. Mà khoan giọng nói này… sao nghe quen vậy?. Tôi thẫn thờ suy nghĩ mãi chẳng để ý gì nữa, cho đến khi tiếng ” Alo” phát ra lần nữa thì tôi mới hoàn hồn mà trả lời:
_ Cho hỏi chị là…?
Người bên kia chắc cũng nhận ra giọng của tôi thế nên mới nói.
_ Tôi là Ánh Hồng, mới đó mà cô quên tôi rồi à?.
_ À không hẳn là quên mà tôi nghĩ cũng chẳng liên quan gì để mà phải nhớ ấy, ngại quá. Mà cô đang làm gì ở công ty chồng tôi lại còn tự tiện bắt máy vậy?.
_ À chuyện bắt máy thì trước giờ tôi vẫn thế mà. Anh Mạnh đang ở chỗ tôi, chúng tôi vừa… thế nên anh ấy đi tắm rồi.
Tôi nghe đến đó thì cảm thấy thất vọng rất nhiều về anh. Biết là anh và Ánh Hồng có tình cảm với nhau, giữa tôi và anh cũng chẳng có yêu thương gì nhưng đâu nhất thiết là ngay ngày hôm nay vì anh đã hứa với tôi là trưa nay sẽ đón rồi chở tôi về quê mà. Nuốt hết sự thất vọng và buồn bã vào trong lòng, cố gắng mạnh mẽ để không rơi nước mắt rồi nói.
_ Vậy sao, vậy lúc nào anh ấy tắm xong thì nhờ cô nói với anh ấy là tôi gọi đến.
_ Được thôi. Mà cô biết không chúng tôi làm nãy giờ chắc anh ấy mệt lắm. Nên chắc không gọi lại liền được đâu xin lỗi nhé.
Tôi chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa, liền tắt máy ngang. Lúc này đây, tôi cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, vậy mà ngồi đó chờ trong khi anh đang vui vẻ với tình cũ. Ngoài miệng thì nói không còn tình cảm nữa nhưng giờ thì sao, lại âu yếm với nhau bỏ mặc tôi như thế này. Quyết định không buồn không nghĩ tới nữa, hà cớ gì mà mình phải bận tâm về anh ta chứ. Rõ ràng là mình chỉ là vợ hờ trên danh nghĩa thôi mà. Cuối cùng nghĩ một lúc thông thoáng đầu óc rồi tôi nghĩ mình nên về quê một mình vậy, như vậy sẽ không đối mặt với con người đáng ghét kia.
Ở bên đây, Ánh Hồng vừa nghe xong điện thoại cô ta đang ngồi ở phòng làm việc của Duy Mạnh, anh cũng vừa mới họp với mọi người xong thì quay trở về phòng. Vừa bước vào thấy Ánh Hồng đang ngồi ở đó, trên tay lại còn cầm điện thoại của anh xoay xoay nữa. Thấy vậy Duy Mạnh hỏi:
_ Em đang làm gì ở đây vậy?.
_ Em nhớ anh nên tiện đường em ghé chút thôi. Anh có cần phải giữ khoảng cách với em vậy không?.
Ánh Hồng buông điện thoại của Duy Mạnh xuống bàn, và tuyệt nhiên cô ta không nhắc gì đến cuộc gọi cũng như lời nhắn của tôi.
_ Em về đi. Tôi phải đi có việc không tiếp em được.
_ Anh đuổi khéo em à?.
_ Anh có việc gấp thật. Vợ anh đang chờ anh.
_ Vợ anh, vợ anh. Con nhỏ đó thì có gì tốt đẹp hơn em chứ. Anh và nó không có tình cảm với nhau điều đó em biết rõ thế nên anh khỏi mất công diễn trước mặt em.
_ Tùy em tin hay không anh mặc kệ. Nhưng em thôi cái kiểu xưng hô đó đi, dù gì cô ấy cũng đang là vợ anh thế nên mong em tôn trọng.
_ Con nhỏ đó nghe nói còn đi học, nó chỉ là con nít không lẽ anh đổi gu nhanh vậy.
_ Lớn hay nhỏ không quan trọng miễn là tôi thích. Thà như vậy còn hơn một số người chỉ biết chạy theo cám dỗ giàu sang mà quên đi ước hẹn.
Duy Mạnh không nói nữa, đi đến cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi phòng làm việc. Anh vừa đi vừa mở điện thoại lên xem thì mới phát hiện những cuộc gọi trước đó của tôi. Lúc này nhìn kĩ mới thấy một cuộc gọi đã được nghe. Duy Mạnh suy nghĩ một chút thì đoán rằng chắc là Ánh Hồng đã bắt máy. Anh liền bấm gọi lại cho tôi, tiếng chuông đổ nhưng vẫn không thấy tôi trả lời, nhìn đồng hồ cũng đã muộn giờ nên Duy Mạnh liền chạy nhanh ra xe rồi lái xe thẳng về nhà.
Tôi lúc này đang chuẩn bị áo quần xong xuôi, chuẩn bị ra bắt xe để về quê. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, không nhìn cũng biết là của Duy Mạnh. Nhưng tôi không muốn nghe. Thế là cất máy vào túi quần rồi xách balo để đi. Xuống bên dưới tôi kêu một chú xe ôm gần đó chở đến bên xe miền tây để bắt xe. Mới đi ra được một đoạn thì Duy Mạnh lái xe đi ngang. Vô tình anh nhìn thấy tôi thì liền quay xe. Và tôi cũng đã thấy anh, không muốn gặp lúc này thế là nói với chú xe ôm.
_ Chú ơi chú chạy nhanh giúp cháu nhé.
_ Cô không có muộn đâu mà lo. Lên bến xe đò về miền tây nhiều lắm.
_ Dạ. Cháu biết rồi. Nhưng…
_ Tôi sẽ cố thôi, nhưng cô đừng có hối tôi còn vợ con ở nhà nữa.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nghe chú xe ôm nói vậy tôi thấy mình trong lúc này không được bình tĩnh thật. Bình thường đi đứng tôi luôn chọn cách an toàn thế mà bây giờ bắt chú ấy chạy nhanh.
Duy Mạnh lái xe đuổi theo xe tôi, đến khúc vắng người anh cho tăng tốc chạy lên rồi từ từ ép xe tôi dừng lại bên đường. Vì bị chặn lại bất ngờ, chú xe ôm cũng sợ hãi mà lên tiếng.
_ Này cậu kia, cậu chạy xe kiểu gì vậy.
Anh bước xuống xe rồi đi đến trước mặt. Lịch sự cúi đầu xin lỗi ông chú.
_ Xin lỗi vì đã làm cho chú hoảng sợ. Nhưng cháu muốn đón vợ mình.
_ Thì ra là vậy, vậy thì cậu đón đi
_ Vâng.
Tôi lúc này mới nói.
_ Tôi đi xe ôm được, không cần anh lo. Anh đi đâu thì đi đi. Chú à mình đi thôi kẻo muộn.
Duy Mạnh không chịu liền kéo chú xe ôm lại đi ra xa một chút. Anh liền nói nhỏ với chú ấy
_ Chỉ là do một chút hiểu nhầm nên cô ấy mới giận cháu. Mà chú biết đấy, ai lại để mình đi xe ôm thế rồi lại đi xe đò về quê đúng không ạ?. Mưa gió nắng nôi tội nghiệp lắm.
_ Ừ cậu nghĩ được thế là tốt đấy. Thôi thế cậu trả tiền rồi đón vợ đi.
_ Vâng thế chú lựa lời giúp cháu nhé. Đây cháu gửi tiền chú.
_ Sao nhiều thế này. Tôi chỉ lấy đúng số tiền mình chạy thôi.
_ Không sao chú, coi như cháu biếu chú uống nước nha.
_ Ừ được rồi cảm ơn cậu, lựa lời mà dỗ dành vợ đi.
Sau khi nhận tiền và thống nhất với Duy Mạnh xong, chú xe ôm quay lại chỗ tôi rồi nói.
_ Cô gái à, chắc tôi phải xin lỗi cô rồi. Bà nhà tôi nói có việc nhà nên bảo tôi về gấp. Giờ có chồng cô đây rồi thì cô đi với chồng mình nha.
_ Ơ kìa chú…
_ Thế nha. Xin lỗi cô.
Chú xe ôm không nấn ná thêm nữa liền chào rồi lên xe lái đi. Bay giờ chỉ còn tôi và Duy Mạnh. Tôi tức quá liền nói.
_ Anh đang làm gì vậy?.
_ Tôi đón em.
_ Không cần. Tôi nghe nói anh cả buổi ABC gì đó mất sức lắm, nên tốt nhất là anh về nghỉ mệt đi tôi tự đi xe đò được.
Duy Mạnh không nói không rằng liền bế tôi lên đi đến bên xe, anh mở cửa xe rồi thả tôi vào trong. Còn mình thì quay sang bên kia lên ghế chính để ngồi.
_ Muốn nói gì lên xe vừa đi vừa nói. Mà tôi thật sự không biết em đang nói gì, ABC gì chứ, ai nói với em vậy?. Thật tình là tôi sai,tôi xin lỗi vì đã để em phải chờ, nhưng công ty có cuộc họp đột xuất thế nên không kịp báo cho em.
_ Khỏi giải thích tôi không muốn nghe. Mà Anh làm gì thì anh tự biết chứ, tôi có là gì của anh đâu mà.
Duy Mạnh suy nghĩ một lúc thì mới chợt nhớ ra có một cuộc gọi của tôi gọi trước đó và đã được bắt máy. Anh nghĩ đến chỉ có Ánh Hồng, chắc chắn là cô ấy đã nghe máy và nói gì đó.
_ Có phải Ánh Hồng đã nói gì với em không, và em tin cô ấy. Tôi còn bận bù đầu bù cổ chứ ở đó mà ABC.
_ Ai nói anh không cần biết. Tôi chỉ biết anh bận ôm ấp người ta và thất hứa với tôi. Anh có biết tôi ngồi dưới trời nắng chờ bao lâu không hả? . Mà cũng phải tôi nào có là gì, cũng chỉ là vợ hờ, anh với cô ấy yêu nhau ở bên nhau là đúng. Lần sau có bận việc thì báo tôi sớm chút, mà thôi tốt nhất đừng có hứa.
Duy Mạnh bị tôi nói cho một dây, anh nhất thời không phản kháng được. Cũng là lỗi do anh nhưng mà cũng đã tranh thủ lắm rồi. Thế rồi nhìn thấy tôi nói trong uất ức, nước mắt cũng đã rưng rưng trực trào thì anh mới cười cười nói.
_ Có phải em thích tôi rồi không, em như thế này là đang ghen sao?.
Thấy Duy Mạnh nói vậy, tôi mới thấy chột dạ. Mặt mày cứ như phản chủ nóng bừng lên, tìm thì đập thình thịch không ngớt nhịp. Tôi mắc cỡ quá vội chối lia lịa.
_ Tôi mà thích anh á. Thích còn chưa thích nói là ghen. Anh nằm mơ à, nhìn anh là tôi đủ ghét rồi, tôi còn đang mong anh và tôi sớm kết thúc để tôi đi kiếm đại gia bao nuôi chứ khổ quá.
Duy Mạnh thật sự sốc vì những câu vừa rồi của tôi, chính anh cũng nghĩ ít nhiều gì anh nghĩ tôi cũng có tình cảm với anh vậy mà… có lẽ anh đã sai. Nhưng con tim anh mách bảo mình phải nên thử một lần để xem tình cảm của mình có thật không.
_ Em nói thật sao? Nhưng tôi dám đảm bảo với em, ngoài tôi ra không thắng nào sẽ cưới được em cả. Vì tôi sẽ nuôi em cả đời này.
Tôi trợn tròn mắt vì lời anh nói. Đây có được xem là khẳng định chủ quyền không vậy. Duy Mạnh lại một lần nữa làm trái tim tôi thổn thức và đập mạnh hơn với bình thường. Chiếc xe đang lái đi thì phanh lại cái kít, khiến tôi giật mình. Chưa kịp mắng anh thì đã nhận được bất ngờ.
_ Thuỳ Dương. Tôi muốn nói là ” Tôi thích em”
_ Anh… anh khùng hả???. Tôi… tôi…
Từng từ lắp ba lắp bắp không rõ ràng nguyên vẹn, tôi đang được anh tỏ tình sao?. Đây có phải là thật không, tôi đang nằm mơ à. Tôi thầm nghĩ ” Không, không chắc là anh ta đang lừa mình, làm cho mình tưởng thật rồi đồng ý, sau đó lật bài để mình quê đây mà. Mình đâu có dễ dãi vậy chứ. Chẳng phải anh ấy với Ánh Hồng vừa *** mặn nồng với nhau sao. Bây giờ lại đi tỏ tình với mình. Mình đâu có ngu ”
Nghĩ thế, tôi liền nói:.
_ Anh xem tôi là gì vậy Duy Mạnh, ban sáng thì ôm ấp *** với tình cũ của mình, còn giờ thì anh nói anh thích tôi. Anh thật là giỏi diễn đấy tính bắt cá hai tay à?.
_ Em không tin sao, tôi nói là tôi thích em. Còn giữa tôi và Ánh Hồng đã không còn quan hệ gì nữa. Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc với em và kể cả từ lần đầu gặp mặt tôi đã thích em rồi.
_ Hoang đường. Anh có nhớ đêm đầu tiên không?. Anh đi uống R*ợ*u về và miệng luôn không ngừng gọi tên Ánh Hồng. Nhưng tôi biết mình chỉ lấy anh để trả nợ nên cũng chẳng có tư cách gì để mà tức tối cả.
_ Lúc đó là tôi vẫn chưa chấp nhận được sự thật. Còn bây giờ tôi biết trái tim tôi nằm ở đâu, và ở trong tim , trong đầu tôi có ai.
_ Anh nói mà không sợ thụt lưỡi à, lấy gì để chứng minh.
_ Em muốn tôi chứng minh, được thôi.Rất nhanh sau đó chỉ một câu nói sẽ rằng chứng minh cho tôi thấy tình cảm của anh. Duy Mạnh không nói gì liền thao tác rất nhanh cởi bỏ dây an toàn ra. Mà tôi thấy vậy thì không biết anh sẽ làm gì liền giữ tay lại.
_ Này này anh làm gì vậy hả?. Duy Mạnh anh muốn gì?.
_ Chẳng muốn gì cả chỉ muốn chứng minh.
Một, hai,ba giây. Duy Mạnh kéo cả người tôi lại. Ngay trên chiếc xe này đậu ngay giữa đường anh đã trao tôi một nụ hôn thật sâu và mạnh mẽ như một trận cuồng phong đi ngang. Tôi chưng hửng thật sự, hai mắt trợn tròn nhìn anh. Bây giờ tôi phải làm sao, chọn con tim hay là nghe theo lý trí. Lý trí của tôi đang nói rằng mày đừng tin vội, lỡ như anh chỉ làm vậy để dụ dỗ lừa lọc tôi thì sao. Tôi vội vàng đẩy anh ra.
_ Anh làm gì vậy Duy Mạnh?. Anh…
_ Chẳng phải em bảo tôi chứng minh sao. Bây giờ tôi chứng minh cho em thấy rồi đó.
_ Cách chứng minh này thì đơn giản quá, chắc anh cũng đã từng làm thế với bao cô gái hả?.
_ Chưa hề. Tôi nói thật lúc đầu là do tôi chỉ thấy em là kiểu người thú vị, muốn lấy em để đạt được mục đích của mình nhưng mà dần dần con tim tôi chẳng thể nào kiềm chế được. Mỗi lần em bị gì là tôi rất lo lắng.
_ Thật sự cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên cần một thời gian nữa. Và khi nào anh với Ánh Hồng chính thức chấm dứt với nhau lúc đó tôi sẽ xem lại.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.