“Hoàng thượng! Hoàng hậu đang trèo tường muốn trốn ra ngoài chơi...”
“Đập! Đập hết tường cho ta. Nàng trèo như vậy lỡ ngã thì sao? Cung của hoàng hậu từ nay không cần tường!”
“Nhưng lỡ có thích khách... Hoàng thượng suy xét...”
“Ngươi thức đêm canh cho ta!”
Triệu Hoá Văn nhàn nhạt đáp, mặc kệ tên lính kia đang lải nhải trước mặt mình. Từ trước đến nay, hoàng hậu mang danh phá phách, vẫn chưa ra dáng mẫu nghi thiên hạ. Nhưng chỉ cần làm nàng vui, hắn mặc kệ tất cả những lời đàm phán.
“Hoàng thượng, người thật là...”
[...]
“Hoàng thượng, ở Cảnh Nhân cung truyền tin, hoàng hậu nổi trận lôi đình, lại không muốn dùng bữa vì không được đi cưỡi ngựa... nhưng bây giờ trời đã tối rồi...”
Một tên thái giám chạy từ cung hoàng hậu đến, thì thầm vào tai hắn.
Trong buổi thượng triều dưới trướng các vương gia đang chăm chú dâng tấu sớ thì lại có người nào đó giả vờ ôm bụng mà hét lên.
“Các đệ nói tới đây là được rồi. Bụng ta đau quá, nếu bây giờ không gặp được hoàng hậu thì có lẽ ta sẽ không thể qua nỗi cơn đau này. A, hoàng hậu... Ta nhớ nàng... Ta muốn đi nhà xí...”
Các vương gia nhìn dáng vẻ của hắn thì biết ngay hắn đang giở trò, cả triều bụm miệng mà cười khiến hắn xấu hổ vô cùng, mặt đỏ lên như một quả cà chua chín muộn.
Buổi thượng triều kết thúc, hắn một mình chạy mộc mạch đến cung hoàng hậu.
Hoàng hậu, nàng được lắm. Vì nàng, ta chịu nhục một lần. Để xem tối hôm nay nàng chạy thoát được đi đâu?
Đến nơi, Triệu Hoá Văn nở nụ cười nham hiểm, bước tới phòng nàng, hai mắt chớp chớp nham hiểm.
“Tiểu nương tử, nàng thật sự muốn cưỡi ngựa sao?”
“Đúng, đúng! Nếu không được thì ta sẽ không ăn cơm.”
Lưu Liễm Tử phồng má, hai tay buồn chán chống cằm.
Triệu Hoá Văn bỗng dưng thoát hết y phục trên người, môi *** một phát, cười tà đạo.
“Ta tình nguyện làm ngựa cho nàng, ta rất ngoan không giống như những con ngựa khác phải cực thân nàng thuần phục...”
Nói xong, thân thể cường tráng kia ôm lấy nàng. Hồi lâu sau, cả hai thân người đều quấn lấy nhau tạo ra hơi thở trần tục.
Sau lần đó, có thưởng vàng, nàng cũng không dám đòi cưỡi ngựa thêm một lần nào nữa. Thật Biến th'...
[...]
Lần khác, đang chơi đùa ở ngự hoa viên. Nàng bắt gặp hắn đang đi dạo cùng một tên nam nhân, vừa trẻ trung lại rất đẹp trai...
Không chịu nổi trong lòng, nàng lấy một viên đá chọi xuống hồ.
“Hoàng thượng, nếu ta và hắn cùng rơi xuống hồ thì người sẽ cứu ai?”
Tiểu nương tử à, chắc chắn là ta sẽ cứu nàng rồi! Nhưng hắn không trả lời như vậy, định trêu nàng vài ba câu vì biết nàng đang ghen, ghen một cách vô lí nha.
Hắn và tên này chỉ là đang bàn về việc nước mà thôi.
“Ta sẽ cứu tiểu nam nhân này!”
“Hoàng thượng... Người...”
Nàng nghe thấy trả lời từ Triệu Hoá Văn, suy nghĩ lại không chính chắn mà lòng ghen lại trỗi dậy, bực tức mà nhảy xuống hồ.
Dưới hồ, thân thể nàng cứ ngụp lên rồi lặn xuống, nhất quyết không kêu cứu mà cố gắng chịu đựng.
Phải rồi, nàng không bơi. Khi hắn phát hiện nhảy xuống cứu thì nàng đã bất tỉnh rồi.
Trong thời gian tịnh dưỡng, Hàn bộ có tiến cống một nữ nhân vô cùng xinh đẹp vào làm phi.
Dạo gần đây hắn cũng không thường xuyên lui tới cung của nàng, luôn luôn ở Vĩnh Thọ cung nghe đàn thưởng trà.
“Hoàng thượng! Hoàng hậu vừa tát Thư phi.” Tên thái giám bẩm báo.
“Mau, mau đến đó.” Hắn liền ngự giá đến, trước cung đã nghe tiếng la mắng. Hắn bước vào, gằn giọng.
“Bỏ nàng ấy ra.”
“Ta không thích.”
“Bỏ ra.”
“Không.”
Hắn càng quát lớn, tay nàng càng nắm chặt tóc của ả kia hơn.
“Hoàng thượng, là thiếp có lỗi, đáng ra thiếp không nên xúc phạm hoàng hậu.”
Nàng bực tức, đẩy ngã ả ta xuống sàn. Cuối cùng thì cũng biết hối lỗi, vậy tại sao từ nãy đã không biết cao thấp như vậy?
“A...” Máu từ dưới chân ả ta chảy ra, một mực nắm lấy y phục nàng mà cầu xin.
“Hoàng thượng, Thư phi sảy thai rồi.”
Nàng bất động, liếc mắt nhìn hắn. Cơn thịnh nộ kia đổ dồn về nàng.
“Ta... Ta không biết cô ta đang mang thai... Ta... Ta không cố ý...”
Nàng bất giác lùi lại một bước, hắn liền bước đến nàng một bước.
“Là cô ta nói ta không phù hợp làm mẫu nghi thiên hạ... Không phù hợp làm hoàng hậu của người...”
Bốp. Hắn tát nàng một cái, nước mắt nàng rơi xuống nhưng vẫn không nói gì. Bốp. Cái thứ hai khiến nàng ngã xuống sàn, bất lực cũng như vậy.
“Đưa hoàng hậu về cung. Không có lệnh của ta, không ai được đến.”
Từ khi trở về cung, nàng im lặng sống một mình. Không hiểu sao cơn ho lại tái phát, mỗi lúc một nhiều hơn.
“Thái y... Ta bị làm sao à?”
“Hoàng... Hoàng hậu. Người đang mang thai, nhưng bệnh lao trong người lại đang tái phát... Chỉ sợ sang mùa đông năm nay sẽ không chịu nổi lạnh mà...”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.