Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời của mùa thu năm đó.
Trong bộ váy cưới tinh tế sang trọng tôn lên vóc dáng mảnh mai thanh thoát của cô dâu mới, Út được chuyên gia trang điểm chỉnh trang lại một chút trước khi bước ra gặp người chồng đang nóng ruột, cực kỳ nóng ruột vì phải chờ đợi. Cậu Kiên đã phải xa Út những hai tiếng đồng hồ cho công cuộc làm đẹp này của Út, điều đó thật quá sức chịu đựng của cậu.
- Ơ… chú rể không được vào đây!
Chị chuyên gia trang điểm đang chăm chú tỉ mỉ là thế, chị bỗng giật mình khi cô dâu của chị bất ngờ bị kéo tay dắt ra ngoài.
- Em cần gì phải trang điểm nhiều, anh thấy còn xấu hơn bình thường, mình đi thôi!
Chị chuyên gia méo mặt, chị đành đi theo Út để uốn nốt chỗ đuôi tóc còn chưa được vừa ý.
*****
Gương mặt ngời sáng của cậu Kiên dường như càng đẹp đẽ hơn trong bộ vest chú rể đen lịch lãm. Cậu dắt tay Út bước lên sân khấu lung linh rực rỡ, trước sự chứng kiến của đông đảo gia đình, họ hàng, bạn bè của cậu và Út, những người đang tập trung chú ý vào đôi bạn trẻ.
Giờ phút quan trọng và ý nghĩa nhất trong cuộc đời của cậu Kiên và Út cũng đã đến.
Út vừa ngạc nhiên vừa xúc động khi cậu Kiên bất ngờ quỳ gối đưa chiếc nhẫn cưới đính kim cương lóng lánh hướng về Út, ánh mắt cậu nhìn Út say đắm chân thành.
- Trịnh Thiên Kim, em làm vợ anh nhé!
Út mỉm cười, nước mắt đã rơi tự lúc nào, là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Hạnh phúc quá lớn này tưởng chừng chỉ có ở trong mơ, vậy mà… giấc mơ ấy đã trở thành sự thật. Út đang sống trong giấc mơ của đời mình, cũng như cậu Kiên vậy.
Nụ hôn đánh dấu ngày đôi bạn chính thức thuộc về nhau làm Út đỏ mặt, còn cậu Kiên thì chỉ muốn giây phút ấy kéo dài mãi mãi.
Ông Đức Sơn và bà Thủy Tiên cũng rơm rớm nước mắt trước tình cảm của đôi trẻ.
Bà Tiên âu yếm mỉm cười nhìn hai đứa con vàng ngọc. Chứng kiến cậu quý tử cực kỳ đẹp trai, cực kỳ thành đạt của bà đang cực kỳ hạnh phúc, bà chỉ có thể cực kỳ hài lòng. Út đúng là đứa con vàng con bạc mà lâu nay bà luôn hắt hủi, giờ bà cần phải bù đắp nhiều hơn cho nó, bà thầm nghĩ như thế.
Cậu Trung mỉm cười vỗ tay chúc mừng đôi bạn, trong nụ cười ấy có chút xót xa, nhưng... chuyện vốn dĩ như thế, không thể khác được. Nếu có kiếp sau, nhất định cậu sẽ là người đòi mẹ cậu đưa Út về nhà.
*****
Ngay khi được phép rời nhà hàng nơi tổ chức lễ cưới, cậu Kiên nhanh chóng đưa Út lên xe.
- Chúng ta đi đâu vậy anh?
- Đến nơi em sẽ biết.
Cậu Kiên khẽ cười. Cậu đưa Út lên tầng mười tám của một tòa chung cư cao cấp.
Cậu mở khóa cửa. Khung cảnh căn hộ trước mắt làm Út sững sờ.
Căn hộ chung cư lung linh cùng nội thất sang trọng được trang trí khắp mọi nơi với nến thơm và hoa hồng tím.
Trong phòng khách, phòng ăn, kệ bếp là những bức ảnh chụp trộm Út từ nhỏ đến tận lúc này được bọc cẩn thận trong những khung ảnh bạc kiểu cách.
Hạnh phúc mà ngượng ngùng, Út khẽ hỏi cậu:
- Sao anh chụp lúc nào mà em không biết vậy?
- Em làm sao mà biết được.
Cậu Kiên tủm tỉm. Công sức bao lâu nay cậu bố trí camera khắp nơi quanh Út, kể cả lúc Út ở Sài Gòn, làm sao cậu dám lộ ra với Út chứ.
- Em có thích không?
- Em… thích anh ạ, ảnh rất đẹp, em cũng không biết là mình ăn ảnh thế đâu.
- Ý anh là căn hộ này.
À…
Ngoài cái bẽn lẽn gật đầu cùng nụ cười mãn nguyện, Út còn có thể nào khác? Giấc mơ này, giấc mơ này mong là đừng bao giờ kết thúc...
Út mỉm cười, đôi mắt rơm rớm long lanh trong vòng tay cậu.
*****
- Cảm ơn em vì đã đi theo anh ngày hôm đó.
- Cảm ơn anh vì đã cởi trói và đưa em đi!
*****
KẾT THÚC CHÍNH VĂN.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi câu chuyện.
Sự ủng hộ của các bạn đã tiếp sức cho mình hoàn thành câu chuyện nhỏ này, mình rất muốn dành lời cảm ơn chân thành nhất đến các bạn, hẹn gặp lại các bạn ở các bộ truyện sau!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.