Lớp thực hành hôm thứ hai là lớp thực hành đầu tiên của chúng tôi trong kì này.
Anh trai Bắc Đại nói thực hành với thí nghiệm cũng gần như nhau.
Tôi với Lâm Y Y đều làm trợ lý phòng thí nghiệm lâu như vậy rồi nên lớp thực hành lần này đối với tôi cũng không hấp dẫn lắm.
“Tan học thì tao đi luôn, mày nhớ giúp tao…”
Tôi cúi đầu nói chuyện với Lâm Y Y.
Lúc này, giáo viên của chúng tôi từ cửa đi vào.
“Tôi tên là Tề Vũ, là giáo viên dạy thay, cũng là đàn anh của các bạn. Lớp thực hành tuần này, tôi sẽ đứng lớp.”
Giọng nói này mới quen thuộc làm sao…
Thầy vừa dứt lời, cả lớp học đã phá lên tiếng hò reo.
Lâm Y Y kích động tới vỗ tay tôi.
“Anh Tề Vũ kìa, đẹp trai ૮ɦếƭ tao mất.”
Chuyện lạ gì nữa hay sao???
Nhưng hôm nay sao anh ấy ăn mặc chỉnh chu quá vậy?
Tề Vũ hôm nay mặc một chiếc áo khoác sáng màu.
Cộng thêm sống mũi cao và gương mặt như tượng tạc kia.
Quả thật là xứng đáng với danh hiệu "Bông hoa của phòng thí nghiệm".
Nhưng quan trọng nhất là, Tề Vũ dạy thay thì làm sao mà trốn tiết được???
Lâm Y Y thì vẫn đang phấn khích không thôi.
Tôi phải nhắc nó nhỏ tiếng đến mấy lần liền.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt bình thản và đen láy của ai đó.
Tôi như tội phạm "chuẩn bị" bị truy nã, vội vã cúi đầu xuống đọc sách.
Bởi vì người dạy là Tề Vũ nên Lâm Y Y không được tỉnh táo cho lắm.
Tôi e là con bé đã quên béng việc mình nhờ vả mất rồi.
"Ngôn Ngôn, tao hết cách rồi, mày đừng quên bản thân là trợ lý của Tề Vũ, mày mà trốn học thì khác gì rúc đầu vào chỗ ૮ɦếƭ???"
Tôi bần thần nhìn điện thoại.
Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại, bảo anh hãy đợi mình một lát.
Vừa bấm nút gửi thì trên bục giảng "Ting" lên một tiếng.
"Xin lỗi."
Tề Vũ dừng lại, cầm điện thoại lên.
Anh thao tác mau lẹ rồi lại đặt nó về chỗ cũ.
Còn tôi, gần như nhận được tin nhắn cùng lúc đó.
Anh trai Bắc Đại chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi.
Cả buổi chiều tôi không tài nào tập trung được.
Đợi mãi mới đến tiết cuối cùng.
Tôi quyết định đến chỗ Tề Vũ xin nghỉ sớm.
Tề Vũ vừa mới dạy xong, đang đứng uống nước thấy tôi lon ton chạy đến thì sững người một lúc.
"Có chuyện gì?"
"Em có chút việc phải giải quyết, anh cho em nghỉ sớm tiết này nhé."
"Không."
"..."
Tôi đã chuẩn bị biết bao lời hay ý đẹp, vậy mà lại bị một chữ "Không" này của anh chặn họng.
"Nhưng mà, em thật sự..."
"Nội dung tiết sau quan trọng, em muốn bị trừ điểm thì cứ việc."
"..."
Không xin được, tôi chỉ đành lủi thủi quay về.
Sau đó lôi điện thoại ra than thở với anh trai Bắc Đại.
"Thầy không cho em về sớm rồi."
"Thật là một người đàn ông tàn nhẫn."
"Những người như vậy lúc làm thí nghiệm chắc chắn sẽ không tìm thấy cốc đong..."
Tôi tức đến độ gần như type không ngừng nghỉ.
Trên bảng, tiếng "ting" cứ nảy liên hồi.
Mọi người bắt đầu xì xào.
Lâm Y Y nóng nảy đập bàn.
"Sao anh Tề Vũ có nhiều tin nhắn quá vậy? Chắc không phải là bạn gái kiểm tra tình hình chứ?"
"Tao làm sao mà biết được."
Tôi thở dài, chìm đắm trong nỗi thất vọng vô vàn.
Không nghĩ được gì đến chuyện khác.
Tề Vũ dừng lại nhìn điện thoại rồi bất lực đặt xuống.
"Nhan Ngôn Ngôn."
"Kìa, anh Tề Vũ gọi mày kìa."
Tôi ngơ ngác, đáp:
"Dạ, dạ."
"Nào, làm câu này đi."
Lúc này tôi mới nhìn đề mục trên bảng.
Hỏng bét rồi, tôi có nghe được chữ nào đâu.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, lí nhí:
"Em... em không biết làm."
Mất mặt, đúng là mất mặt không thể tả
Tề Vũ lúc này hạ giọng xuống, nói:
"Lên đây, tôi đã từng dạy em rồi mà."
Anh vừa dứt lời.
Cả căn phòng "ồ" lên một tiếng.
Nhưng tôi còn bất ngờ hơn bọn họ nữa.
Sao anh lại dùng từ ngữ dễ hiểu lầm như thế.
Lâm Y Y kinh ngạc nhìn tôi:
"Hai người đánh lẻ lúc nào vậy?!"
Tề Vũ giảng bài riêng cho tôi???
Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Nhưng Tề Vũ vẫn đang chờ đợi tôi ở trên kia.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đứng dậy và cầm lấy cây 乃út viết bảng trên tay anh ấy.
Càng đọc tiêu đề, tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nếu không muốn nói là quen thuộc vô cùng.
Một lúc sau, tôi chợt nhớ ra, đây không phải là câu hỏi mà anh trai Bắc Đại và tôi đã thảo luận rồi sao?!
Anh nói, "Em làm thử đi, để tôi xem độ khó của câu hỏi."
"Anh lại muốn kiểm tra em à?"
"Vài hôm nữa tôi sẽ lên lớp thay giáo sư, tôi sợ là ra đề khó quá các bạn khóa dưới sẽ không làm nổi."
Mải nghĩ, lòng bàn tay thoáng chốc đã đẫm mồ hôi.
Bên cạnh tôi là Tề Vũ.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang rơi trên người mình.
Chiếc điện thoại “ồn ào" khi nãy cũng đã yên tĩnh tự lúc nào.
Không…
Không thể nào?
Làm sao có thể trùng hợp như thế được?
Trước giờ tôi là người thuộc chủ nghĩa duy vật, không hề tin vào cái gọi là duyên số, nhưng lúc này đây, mọi thứ lại quá đỗi ăn nhập với nhau.
Tất cả các loại âm thanh đều xoay vần trong đầu.
Tôi không biết rốt cuộc mình đã bước ra khỏi bục giảng như thế nào.
Lâm Y Y nhìn tôi đầy ái ngại:
"Này, đừng nói là, một câu hỏi mà làm mày sợ đến độ này nhé?"
Con bé không hiểu…
Trên bục giảng, Tề Vũ đang giải thích thêm cho các sinh viên khác.
Tôi từng nghe tiền bối Diêm Hạo kể rằng Tề Vũ được Thanh Hoa tuyển thẳng.
Sau đó, anh học thẳng lên thạc sĩ và tiến sĩ, và còn bị nói là học đến điên lên rồi.
Thế nhưng dường như người đàn ông này cũng có dính một chút khói lửa của nhân gian.
Đó chính là đam mê với một tựa game quốc dân.
Game đó thực sự là rất phổ biến, vì tôi cũng chơi.
Hơn nữa, cũng nhờ nó mà tôi có cơ hội gặp được anh trai Bắc Đại.
Tôi nhớ lại từng đoạn hội thoại khi đó với đàn anh.
Và phát hiện ra rất nhiều điều bất ngờ.
Cùng tuổi, cùng chuyên ngành, cùng làm thí nghiệm.
Điều đó đồng nghĩa là…
Tề Vũ và anh trai Bắc Đại là một!
Không thể nào, không thể nào…
Tôi run rẩy rút điện thoại ra.
Tin nhắn vẫn còn dừng lại ngay đoạn tôi không chút lưu tình mà chửi mắng Tề Vũ.
"……"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.