Sau khi ăn cơm xong, tôi nghĩ nghĩ, liền đem một ít đồ ăn sang cho chị Mạn Thanh, Trần Hạo đã rời đảo lên công ty bàn giao công việc một tháng một lần rồi, để cho chị ấy một mình thế nào cũng không ăn uống đàng hoàng.
Quả nhiên, khi tôi qua thì chị ấy đang ngồi trước cái máy tính, tận tình chiến đấu, nhìn thấy tôi với đống đồ ăn trên tay, gương mặt liền hiện ra vẻ cảm động muốn khóc, lập tức nhào tới: “Quả nhiên là em gái tốt của chị, chị đang cày bản thảo đến sắp điên rồi, đói quá!”
Đây không phải lần đầu tiên chị vì đánh bản thảo mà quên ăn uống, nhưng bình thường có Trần Hạo ở thì anh ấy lo cho chu đáo, anh ấy đi rồi thì chị ấy lại lộng hành, tôi nhìn dáng vẻ ăn uống thô tục của chị, lắc đầu:
“Đã đói bụng sao không biết qua nhà em, em không đem đồ ăn qua thì chị tính nhịn luôn đúng không?”
“Đâu có, chị tính đánh thêm một tí nữa thì sẽ sang nhà em, ai ngờ quên mất.”
Tôi nghe vậy đành lắc đầu, chị như vậy cũng không phải lần một lần hai, đành nhận nhiệm vụ đưa cơm đưa nước này vậy. Nói chuyện với chị một lát, đợi khi chị ăn xong thì đem chén đĩa về, tôi cũng phải về làm việc, mấy cuốn tiểu thuyết tôi nhận cũng sắp đến hạn chót rồi.
Phòng làm việc của tôi nằm ở gian giữa của ngôi nhà, vô cùng rộng mở và thoáng mát, thậm chí thông luôn với sân. Tôi mở lap phiên dịch tiểu thuyết, chốc chốc mỏi mắt thì lại nhìn ra ngoài vườn một lát, sau đó lại làm việc tiếp.
“Em đang phiên dịch tiếng Hoa à?”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên làm tôi giật mình, tôi quay ra nhìn, anh đang đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, có lẽ là biết hành động của mình đã làm tôi hoảng, anh liền tỏ vẻ xin lỗi nói:
“Thật có lỗi, anh làm em sợ à?”
“Không, không có gì, chỉ là hơi giật mình thôi.”
Anh cười, sau đó lại hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Em là phiên dịch sao?”
Tôi nhìn màn hình vi tính, chắc là anh nhìn thấy cái này nên mới hỏi: “Đúng vậy, công việc chính của em là phiên dịch tiểu thuyết, có tiếng Anh, tiếng Hoa và tiếng Nhật.” – tôi tiện thể khoe khoang một phen.
Anh có vẻ bất ngờ khi biết tôi thông thạo nhiều thứ tiếng như vậy, liền thắc mắc hỏi: “Em giỏi 3 thứ tiếng như vậy, ở thành phố cũng nhất định không lo không có việc làm, vì sao lại về đây?”
Tôi không ngờ anh lại hỏi như vậy, nghĩ cũng phải thôi, thời đại mở cửa như vầy, một người biết đa ngữ như tôi lại ở một vùng quê hẻo lánh, làm công việc phiên dịch tiểu thuyết thì thật...phí, tôi có hơi ấp úng trả lời: “Ừ thì...cũng có một vài lí do. Có lẽ là em không hợp với thành phố, đảo Rùa rất tốt, hiện tại em cũng rất hạnh phúc.”
Tôi thấy anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt như nhìn thấu sự thật sau lời nói của tôi, liền bất giác né tránh ánh mắt của anh, sau đó lại nghe anh nói: “Nãy giờ anh đi lòng vòng trong vườn nhà, nơi này rất đẹp, lại có nhiều cây ăn quả, rất thú vị.”
Nghe anh chuyển chủ đề, tôi thở phào một hơi, không biết sao, khi đối diện với anh mắt của anh, khi nói dối tôi lại cảm thấy chột dạ, giờ nghe anh nói sang chuyện khác, tôi liền đáp: “Em khá thích trồng cây, cho nên trong vườn trồng rất nhiều.”
Nói rồi, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ cũng 4 giờ chiều rồi, tôi cũng nên đi đón Hạt Dẻ từ nhà trẻ, vì vậy liền nói: “Anh bây giờ có muốn đi tham quan nơi đây một chút không, chúng ta đi luôn.”
Anh nhìn tôi, cười rất dịu dàng: “Như vậy thì còn gì bằng.”
Thấy anh đồng ý, tôi liền ngưng công việc đang làm, khép sơ cái cửa, một điều tốt ở quê nữa là khi ra ngoài không cần khóa cửa, vì người dân ở đây đều rất thật thà, sẽ không ăn trộm, rồi dắt chiếc xe đạp nhà tôi ra. Anh nhìn thấy chiếc xe đạp thì lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Chúng ta sẽ đi bằng cái này sao?”
Tôi gật đầu: “Nhà em chỉ có xe đạp thôi, xung quanh thôn bọn em cũng có ít nhà có xe máy lắm.”
Dù sao anh cũng là dân thành phố, trông cách ăn mặc có vẻ là con nhà giàu, chắc bình thường ra đường chỉ đi bằng xe hơi thôi ấy chứ, không khéo lại không biết lái xe đạp, nghĩ vậy, tôi liền ngồi lên yên trước, nói: “Anh lên đi, em chở.”
Anh có vẻ chần chừ, mày hơi nhíu, sau đó đón lấy tay lái từ tay tôi, nói: “Em ngồi sau đi, anh biết đi xe đạp.”
Tôi có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng thấy vẻ kiên quyết của anh thì cũng ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Quả nhiên, anh vửa đạp một cái thì xe liền lượn theo hình chữ S, khiến tôi sợ đến bất giác đưa tay ôm lấy hông anh, cũng may mà sau đó anh đã điều chỉnh lại được, chiếc xe lại lấy lại thăng bằng.
Tôi vừa định buông tay đang ôm hông anh ra, thì tay anh lại như vô tình nắm lấy hai bàn tay đang để trước bụng anh, nói: “Lâu rồi anh mới động đến xe đạp, vẫn còn chưa lấy lại cảm giác, cho nên ôm cho chắc vào.”
Tôi tính nói, nếu như anh còn chưa lấy lại cảm giác, thì thôi để tôi chở cho, nhưng nghĩ lời này có thể động chạm đến tự tôn của anh, nên im miệng, bàn tay thành thành thật thật để hờ ở hông anh, không dám nắm quá chặt, thế nhưng đường mòn ở quê vô cùng gập gềnh, nên tôi lại nhanh chóng ôm chặt hông anh. Điều này có được coi là ăn đậu hũ của anh không nhỉ.
Tôi chỉ hướng cho anh đến nhà trẻ, vừa đi vừa giới thiệu khung cảnh xung quanh. Đảo Rùa vào mùa hè như một hòn đảo đầy màu sắc, với đủ thứ loại cây, rau quả chín chờ thu hoạch, nào là vườn trà thơm ngát, vườn nho chín của ông trưởng thôn, cánh đồng lúa vàng ươm chờ gặt, vườn rau cà đầy màu sắc của người dân, cùng với đó là vô số hàng cây to tỏa bóng xanh ngắt theo dọc suốt con đường.
Khi đi quanh theo một ngọn đèo, tôi nghe thấy anh ngạc nhiên nhìn sang trái, nói: “Là biển.”
Tôi không thấy gương mặt anh lúc này, nhưng nghe giọng anh có vẻ khá vui vẻ, liền nói: “Anh thấy chỗ có mấy hòn đá lớn đằng kia không? Chỗ đó có thể câu cá đấy, để ngày mai em dẫn anh đi.”
Ông trưởng thôn đã nói, anh chỉ ở đây 3 ngày, nên tôi muốn cho anh biết thêm nhiều điều tốt đẹp ở quê tôi, tôi yêu vùng đất này, yêu thiên nhiên và con người nơi đây, vì vậy tôi cũng muốn có thêm nhiều người yêu mến nó.
Nhà trẻ nằm khá gần thị trấn, khi gần đến nơi, tôi liền chỉ vào một khúc quẹo, rồi nói: “Đằng kia, anh quẹo vào đó một lát, em muốn đón con trai em rồi sau đó chúng ta đi tiếp.”
Xe đạp bỗng lượn một cái, làm tôi hết hồn, rồi dừng lại, tôi không hiểu sao cả, liền hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi có cảm giác lưng anh cứng đờ, một lúc sau thì nghe anh nói bằng một giọng rất là áp lực: “Em...có con trai?”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, rất hồn nhiên đáp: “Đúng vậy, em có một đứa con trai, hiện đang đi nhà trẻ, sao vậy, em chưa nói với anh à?”
Tôi nghe thấy anh đáp bằng một giọng không hề có cảm xúc: “Em chưa nói.”
Không khí lúc này hơi lúng túng, làm tôi chẳng hiểu tại sao, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng từ anh tỏa ra một cảm giác rất lạnh lẽo, rất khó chịu, khiến tôi cũng thấy hơi sợ. Sau đó tôi nghe thấy anh nói: “Ở đâu?”
“Sao cơ?”
“Nhà trẻ ở đó ở đâu?”
--
Hoa Sơn Trà: Hôm nay Trà lại bận việc đột xuất, về trễ. Nhưng hôm qua lỡ hứa có chương rồi, nên vừa về là lo tranh thủ đánh chương mới luôn. Viết đến đây rồi thì mệt quá, thôi ngừng vậy. Vẫn chưa gặp được bánh bao như đã hứa, hẹn chương sau vậy. Chúc mọi người một ngày tốt lành.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.