Editor: Tư Di
Càng đi càng vắng lặng.
Chỗ này, thật sự chó không gảy phân, chim không đẻ trứng, muốn gặp người sống, soi gương nhìn.
Nhớ lại tiên cảnh Liêu Huy miêu tả trước khi đi: ấm áp hợp lòng người, dân phong thật thà chất phác, cẩn thận kinh doanh, có thể xây dựng thế ngoại đào nguyên…… Tất cả mọi người Tuyên Phủ đều cảm thấy khác hoàn toàn với miêu tả.
Tuyên Thống hỏi nha dịch đi đâu.
Nha dịch đỡ cánh tay, run lẩy bẩy nói: “Huyện Nam Lan.”
Lông mày Tuyên Thống nhướng lên: “Không phải huyện Vĩnh Thọ sao?”
Bọn nha dịch như nghe được tiếng cánh tay của mình không ngừng vang lên “rắc rắc rắc rắc rắc rắc”, sắc mặt đau khổ nói: “Đây là quyết định của quan gia, tiểu nhân làm chủ được cái này sao?” Vì để hắn tin tưởng, còn cố ý lấy công văn ra.
Tuyên Thống nhận lấy nhìn một chút, không nói nữa.
Bọn nha dịch thở phào nhẹ nhõm, nhịn đau, tăng nhanh tốc độ đi đường.
Chỗ trên xe ngựa có hạn, Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng đành dựa vào đôi chân để chạy.
Phong cảnh bên đường không đẹp, nàng đành nhìn về phía Tuyên Ngưng.
Lúc đầu Tuyên Ngưng còn có thể làm ra vẻ như không thèm để ý, nhưng được một lúc lâu, Tuyên Xung cũng nháy mắt ra hiệu ám chỉ cho mình, không thể cứ tiếp tục làm như không thấy được. Hắn nghiêng đầu đi, ra vẻ tức giận hỏi: “Ngươi không thể nhìn thứ khác sao?”
Đoan Tĩnh nói: “Không thể. Cái khác không đẹp bằng ngươi.” Thật ra thì, đây là hai câu, hai ý nghĩa. Không thể là chỉ Tuyên Tịnh, cái khác là chỉ người và vật khác trừ Tuyên Tịnh.
Tuyên Ngưng mở cờ trong bụng, hai gò má nghiêm túc căng ra cố gắng đè nén khiến khóe miệng không ngừng giật giật.
Đoan Tĩnh nhìn lại hắn, hắn liền len lén nhìn lại Đoan Tĩnh.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng…………. Sau đó, đã đến huyện Nam Lan.
Tấm biển bằng gỗ ghi huyện Nam Lan quanh năm dãi nắm dầm mưa, đã sớm mục nát kinh khủng, chữ “Lan” còn có thể nhận ra, chữ “Nam” còn sót lại mỗi chữ “thập” nhỏ bé trên đầu, nửa người dưới không cánh mà bay.*
*Chữ Nam viết trong tiếng Trung là: 南, chữ thập (số 10) viết là: 十
Mấy nha dịch thấy bọn họ dừng bước không đi, trong lòng lo lắng, cánh tay đỡ tấm biển gỗ, kính cẩn lễ phép nói: “Nơi này chính là huyện Nam Lan. Nổi tiếng gần xa, nổi tiếng gần xa.”
Là nghèo “nổi tiếng gần xa” thôi.
Uyển thị xuống xe, ánh mắt như nước nhẹ nhàng lưới qua tấm biển gỗ rồi quay lại nhìn mặt Tuyên Thống.
Đối phương đang nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa áy náy. Đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, sống trong nhung lụa, trong nháy mắt trở thành nông phụ, nàng không oán không trách, lòng hắn không yên.
Ngược lại Tuyên Ngưng thoải mái hơn nhiều, có lẽ do Đoan Tĩnh lộ ra sức sống quá kiên cường, khiến hắn hoàn toàn không nghĩ ra trên đời này có chỗ nào nàng không sống nổi, không sống tốt.
Quả nhiên, Đoan Tĩnh nhìn thoáng qua tấm biển, ghi nhớ tên huyện, rồi gương mẫu đi vào bên trong đầu tiên.
Vốn tưởng rằng đường đến hoang vu, ai biết ở cuối còn hoang vắng hơn.
Đường phố không có một bóng người, nhà hai bên đường lúc thò ra lúc thụt vào, lúc to lúc nhỏ, lúc thẳng lúc nghiêng, xếp không thẳng hàng, giống như từng trải qua trận chiến nhưng không có ai sửa lại. Đi được mấy trượng d.dlqd-di, vẫn không gặp được ai, ngẫu nhiên nghe thấy mấy tiếng chó sủa, không kịp xác định rõ phương hướng, đã biến mất sau những ngôi nhà cũ không khác nào nhà ma.
Tuyên Tịnh thiếu kiên nhẫn: “Đây là thôn ma sao?”
Bọn nha dịch sợ hết hồn: “Dĩ nhiên không phải, ngàn vạn lần không thể nói như vậy! Ngộ nhỡ đắc tội với bọn họ...............”
Tuyên Tịnh hỏi: “Đắc tội với ai?”
Bọn nha dịch không hẹn mà cùng ngậm miệng.
Tuyên Tịnh hắng giọng gọi: “Tẩu tử*!”
*Tẩu tử: chị dâu
Chỉ trong nháy mắt Đoan Tĩnh đã xuất hiện giữa bọn họ.
Bọn nha dịch: “...............”
Huyện Nam Lan vốn là thôn Nam Lan, người dân trong thôn am hiểu đan cành liễu, là vùng có chút nổi tiếng của Lĩnh Tây. Sau này, Lĩnh Tây sảy ra xung đột với Thương Lan ở biên cảnh, Thương Lan ngang nhiên xuất binh, chiếm ba thành ở biên giới Lĩnh Tây, khiến cho vùng sát biên giới lùi tới thôn Nam Lan.
Vì đề phòng Thương Lan, Nam Lan từ thôn thăng lên huyện, xây dựng tường thành. Vậy mà, tường thành còn chưa kịp xây xong, Thương Lan đã phái người đánh lén. Trong một đêm, người dân trong thôn bị tàn sát gần như không còn ai.
Để tránh Lĩnh Tây lại gặp kiếp nạn, Tổng độc Lĩnh Tây dâng tấu chương lên Hoàng đế, bỏ ba tòa thành đã mất đi, đàm phán hòa bình với Thương Lan. Thương Lan đồng ý.
Cân nhắc đến địa hình bằng phẳng của huyện Nam Lan, dễ công khó thủ, Tổng đốc dứt khoát rút thủ thành về. Từ đó, huyện Nam Lan thành nơi phụ thân không thương, nương không thích, mất không đau lòng, nhặt được còn cảm thấy chướng mắt.
Nghe nha dịch giải thích xong, sắc mặt mọi người Tuyên phủ cực kỳ kém.
Tuyên Xung giật mình hỏi Tuyên Thống: “Thật hay giả? Nước Thương Lan nhỏ thế mà nuốt được ba thành trì của chúng ta ạ?”
Tuyên Thống than thở: “Ba thành Bình Phước, Nguyên Châu, Quy Tô luôn là nơi có nhiều tộc sinh sống, không chịu quản thúc của triều đình. Mất ba thành, mặc dù Hoàng thượng tức giận, nhưng không đau lòng. Lúc đó, quốc khố trống rỗng, đại thần trong triều không muốn rủi ro, cũng âm thầm ủng hộ đề nghị của Tổng đốc Lĩnh Tây. Chỉ có điều, lần đầu nghe thấy chuyện tàn sát cả huyện.”
Tuyên Xung nói: “Khó trách không có nổi một vài người trong huyện.”
Nha dịch nói: “Nghe nói sau khi huyện Nam Lan bị tàn sát, những oan hồn kia vẫn quanh quẩn ở trong huyện, không chịu xuống địa phủ. Tổng đốc và Tri phủ từng xin vài nhóm hòa thượng đạo sĩ tới đây niệm kinh siêu độ, đều không đánh mà lui.”
Đoan Tĩnh nghe cực kỳ say sưa: “Sao lại nói là không đánh mà lui? Chẳng lẽ nơi này còn quỷ nháo?”
Nói chuyện với nàng, nha dịch có chút bỡ ngỡ, lập tức hạ thấp thái độ: “Ai nói không phải đâu. Lúc trước, khi quyết định thủ thành, Tổng đốc cũng cân nhắc đến huyện Nam Lan, còn phái một nhánh quân đến đây đóng quân, ai ngờ không bao lâu sau, nhánh quân này liền mất tích. Tổng đốc không tin vào ma quỷ, lại phái mấy nhanh quân đến, tất cả đều không cánh mà bay di.. Lúc này huyện Nam Lan mới có tin đồn quỷ nháo. Vì siêu độ cho oan hồn, Tổng đốc mời mấy vị xuất gia nổi tiếng của Hành Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn, Phổ Đà Sơn, Ngũ Đài Sơn đến, nhưng cuối cùng, người tới đây không ngừng mất tích.”
Đoan Tĩnh nói: “Cho nên, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ mất tích?”
Mặc kệ nội tâm có biết bao nhiêu chờ đợi, bọn nha dịch cũng sẽ không ngu mà nói ra.
Tất cả bọn họ đều bày tỏ người Tuyên gia ở hiền gặp lành có trời phù hộ, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Chuyện đến nước này, cũng không còn đường khác để đi. Người bị lưu đày, không thể rời đi. Từ nay về sau, đời đời thế thế Tuyên phủ phải ở trên vùng đất này sinh sống.
Mấy đại lão gia của Tuyên phủ vẫn còn rối rắm, các nữ quyến đã bắt đầu quan tâm tới việc sinh sống.
"Chúng ta ở đâu?"
"Gần đây có chợ không?"
"Huyện nha ở đâu?"
"......"
Mồm năm miệng mười, hỏi đến mức nha dịch choáng váng đầu óc. Vất vả lắm mới nói rõ ràng được.
Nam Lan được gọi là huyện nhưng thật ra là thôn. Cho nên không có Quan huyện, chỉ có Bảo chính*, mà thủ hạ thì rất khan hiếm, chỉ có bảy mươi hộ, nói nghiêm túc, cũng chính là một Đại bảo trưởng.
*Bảo chính: người bảo vệ trị an ở một khu.
Bảy mươi hộ này có thể là lưu manh bản địa, bị đưa đến nơi này cải tạo, có thể là người dân trong vùng năm đó tránh được một kiếp tàn sát, không đành lòng rời quê hương, cò có người giống Tuyên phủ, bị lưu đày. Bọn họ đều ở phố mới, cách nơi này không xa.
Người bị lưu đày đến đây đều có thể bị Bảo chính ở đây sai bảo.
Cũng có thể trồng trọt, xây nhà, rèn sắt, buôn bán. Tiền vốn có thể ứng trước, đợi có thu nhập rồi trả lại sau.
Nghe nha dịch giải thích, nhóm người Uyển thị yên lòng.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, có lẽ cuộc sống sau này gian khổ, cũng không phải không thể sống tiếp.
Nha dịch đưa bọn họ đến phố mới, giới thiệu cho Bảo chính.
Bảo chính là dân bản địa, hơn sáu mơi tuổi, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như cũ, khi nhìn người, hai mắt sáng ngời có hồn, tinh quang lộ ra ngoài. Chỉ là, ông hết sức khách khí với người Tuyên phủ, sau khi ghi danh xong, lập tức sắp xếp chỗ ở.
Ông nói: “Mấy nhà mới chuẩn bị bán ở đây được xây xựng bởi một số thợ thủ công, ta cũng không tiện bố trí. Cũng có mấy gian nhà cũ, đã là vô chủ, nếu mọi người không chê, tới ở tạm, chờ sau này xây nhà mới rồi đổi.” Người bị lưu đày, đa phần đều bị tịch thu nhà, tất nhiên không thể hi vọng họ có tiền trên người. Vì vậy ông nói rất uyển chuyển.
Trong tay Uyển thị nắm ngân phiếu của Liêu Huy đưa cho Tuyên Thống trước khi đi, ngược lại trong lòng có mấy phần lo lắng: “Vậy làm phiền ông dẫn chúng tôi đi nhìn một chút.”
Nha dịch thấy Bảo chính và bọn họ làm quen với nhau, nhao nhao bày tỏ ý phải về phục mệnh.
Bảo Chính nhìn trời sắp tối, có lòng khuyên bọn họ ở lại nghỉ ngơi một đêm, lại bị nhẫn tâm cự tuyệt. Nhìn bước chân bọn họ vội vàng rời đi, Bảo chính cảm động nói: “Thật là tận trung với cương vị công tác.”
Mọi người Tuyên phủ: “................” Hiểu rõ chân tướng khiến bọn chúng như vậy, cùng nhau cười đến rớt hàm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.