Chương 9: Những Bước Chân Trong Lòng Đền
Bên trong ngôi đền cổ, không khí nặng nề đến ngột ngạt. Những tia sáng yếu ớt từ lỗ thông trên trần chiếu xuống, lấp lánh trên những bức tường chạm khắc kỳ lạ. Nguyệt Lam và Hải Đăng bước chậm rãi trên sàn đá lạnh lẽo, ánh mắt không ngừng đảo quanh, sẵn sàng phản ứng với bất kỳ mối nguy nào.
“Cậu nghĩ rằng đây là gì?” Hải Đăng khẽ hỏi, giọng pha chút ngập ngừng khi nhìn những bức tượng đá khổng lồ hai bên hành lang. Mỗi bức tượng đều mang hình dáng một chiến binh, tay cầm kiếm, gương mặt dữ tợn như đang trừng mắt nhìn vào kẻ xâm nhập.
“Là những người canh giữ,” Lam đáp ngắn gọn, giọng cô trầm tĩnh nhưng sắc bén. “Chúng không chỉ là tác phẩm nghệ thuật. Tôi chắc chắn chúng có một mục đích nào đó.”
Tiếng bước chân phía sau vang lên.
Lam lập tức quay lại, khẩu S***g trong tay cô giơ lên, ánh mắt sắc lạnh như dao. Nhưng đó không phải là nhóm Shadow, mà là Dạ Kỳ Phong. Anh bước vào, vẻ bình tĩnh lạ thường, theo sau là Trần Cẩm.
“Không cần hoảng hốt như vậy,” Kỳ Phong nói, nhún vai. “Nếu tôi muốn làm gì cô, cô đã không đứng đây nữa rồi.”
“Anh theo chúng tôi vào đây làm gì?” Lam hỏi, giọng lạnh lẽo, khẩu S***g vẫn không hạ xuống.
“Không phải theo cô. Tôi vào đây vì bí mật của nơi này,” Kỳ Phong đáp, nụ cười nhạt nở trên môi. “Nhưng nếu cô muốn thử sức, tôi cũng sẵn sàng.”
Lam siết chặt khẩu S***g, nhưng cuối cùng cô hạ nó xuống, ánh mắt không rời khỏi Kỳ Phong. “Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tin anh.”
“Cô không cần tin,” anh nói, bước qua cô một cách bình thản. “Nhưng nếu không có tôi, cô sẽ không qua được nơi này.”
Nhóm Shadow vẫn ở phía sau, tiến vào chậm rãi.
Người chỉ huy của họ không vội vã, ánh mắt sắc lạnh nhìn toàn bộ không gian. “Chúng ta sẽ để bọn chúng mở đường. Nhưng đừng để mất dấu.”
Một thuộc hạ hỏi nhỏ: “Thưa ngài, chúng ta không can thiệp sao?”
“Không. Ngôi đền này có thể có bẫy. Để chúng làm mọi việc trước, và chúng ta sẽ chiếm lấy thành quả.”
Lam tiếp tục dẫn đầu, ánh mắt cô dán chặt vào tấm bản đồ.
Những ký hiệu trên bản đồ giờ đây trùng khớp với các chạm khắc trên tường, như những chỉ dẫn đang dẫn họ tới trung tâm của ngôi đền.
“Tôi thấy gì đó ở phía trước,” Hải Đăng lên tiếng, chỉ vào một cánh cửa đá khác, nhỏ hơn nhưng được chạm khắc tỉ mỉ hơn.
Lam tiến lại gần, ngón tay lướt qua các hoa văn. “Đây là một cơ chế khóa khác,” cô nói. “Cậu có thấy ký hiệu nào quen thuộc không?”
Hải Đăng chăm chú quan sát, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra để so sánh với hình ảnh trên bản đồ. “Có,” anh đáp. “Nhưng lần này, nó không phải là cơ chế xoay. Chúng ta cần đặt một vật vào đây để kích hoạt.”
“Vật gì?” Lam hỏi, giọng đầy gấp gáp.
“Có thể là một biểu tượng tương tự như những gì chúng ta thấy trên bản đồ,” Hải Đăng nói. “Nhưng tôi không chắc…”
Kỳ Phong bước lên phía trước, quan sát cánh cửa.
“Cô có chiếc hộp bạc, đúng không?” anh hỏi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. “Tôi tin rằng đó chính là chìa khóa.”
Lam khựng lại, bàn tay siết chặt túi xách. “Làm sao anh biết?”
“Đơn giản thôi,” Kỳ Phong nói, nhún vai. “Tất cả những gì dẫn đến đây đều xoay quanh chiếc hộp đó. Nếu cô không thử, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Lam ngập ngừng trong giây lát, nhưng cô biết rằng không còn lựa chọn nào khác. Cô lấy chiếc hộp bạc từ trong túi ra, đặt nó vào một khe nhỏ trên cánh cửa. Ngay lập tức, những ký hiệu trên hộp phát sáng, hòa vào các chạm khắc trên cánh cửa.
Tiếng “cạch” vang lên khi cánh cửa mở ra.
Bên trong là một không gian rộng lớn, trần cao ngút ngàn, với ánh sáng nhạt từ một vật thể ở trung tâm căn phòng. Đó là một bệ đá lớn, trên đó đặt một quả cầu bằng pha lê trong suốt, tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng đầy mê hoặc.
“Đây là gì?” Hải Đăng thốt lên, mắt không rời khỏi quả cầu.
“Là trung tâm của ngôi đền,” Lam đáp, bước chậm rãi về phía trước. “Nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản chỉ là một vật trang trí.”
Kỳ Phong bước theo, ánh mắt chăm chú vào quả cầu.
“Cô nói đúng,” anh nói. “Thứ này chứa đựng bí mật mà mọi người tìm kiếm. Nhưng cũng có thể là thứ sẽ *** tất cả chúng ta.”
Lam không để tâm đến lời nói của anh. Cô tiến lại gần hơn, bàn tay chạm nhẹ vào bề mặt quả cầu. Một luồng ánh sáng bỗng bừng lên, lan tỏa khắp căn phòng.
Những ký hiệu trên tường bắt đầu phát sáng, và cả căn phòng như rung chuyển. Một giọng nói vang lên từ hư không, ngôn ngữ cổ xưa khiến tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.
“Cái gì đang xảy ra?” Hải Đăng hét lên, lùi lại vài bước.
“Là cơ chế kích hoạt,” Lam nói, giọng cô đầy căng thẳng. “Chúng ta vừa kích hoạt một thứ gì đó…”
Nhóm Shadow lập tức lao vào, S***g chĩa thẳng vào Lam và Hải Đăng.
“Đứng yên!” người chỉ huy hét lên. “Đưa quả cầu cho chúng tôi, hoặc các người sẽ ૮ɦếƭ ngay tại đây!”
Lam quay lại, ánh mắt lạnh lùng. “Nếu anh bắn, thứ này có thể bị phá hủy. Và nếu điều đó xảy ra, không ai trong chúng ta sẽ rời khỏi đây còn sống.”
“Cô không thể nào…” người chỉ huy ngập ngừng, nhưng giọng nói bị gián đoạn khi mặt đất dưới chân họ rung chuyển mạnh mẽ.
Những bức tượng chiến binh dọc hành lang bắt đầu chuyển động.
Từng tiếng “rầm rầm” vang lên khi các bức tượng đá rút kiếm khỏi bao, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào những kẻ xâm nhập.
Kỳ Phong rút S***g, nụ cười nhạt hiện trên môi. “Tôi đã nói rồi. Cô không biết mình đang bước vào đâu.”
Lam siết chặt khẩu S***g, ánh mắt không rời khỏi các bức tượng đang tiến đến gần. “Chúng ta phải tìm cách dừng lại chuyện này, ngay bây giờ.”
“Hoặc chúng ta phải sống sót trước đã,” Kỳ Phong đáp, khẩu S***g trong tay anh đã sẵn sàng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.