Chương 5: Hành Trình Tới Ngôi Đền

Điểm Cuối Bí Mật

Novel79 21/12/2024 15:24:52

Chương 5: Hành Trình Tới Ngôi Đền


Ánh nắng ban mai hắt qua khung cửa kính của khách sạn nhỏ, làm sáng lên căn phòng vốn bị bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt từ đèn bàn cả đêm qua. Nguyệt Lam đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra xa, nhưng tâm trí cô lại ngập tràn những suy nghĩ về hành trình sắp tới. Hải Đăng, ngồi bên bàn làm việc, vẫn đang tập trung vào tấm bản đồ, vẻ mặt đầy lo lắng nhưng không kém phần quyết tâm.


“Ngôi đền đầu tiên nằm ở phía tây vùng núi Tây Tạng,” Hải Đăng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Chúng ta sẽ phải vượt qua một đoạn đường gập ghềnh và khó khăn. Cậu đã sẵn sàng chưa?”


Lam quay lại, ánh mắt sắc lạnh. “Nếu chưa sẵn sàng, tôi đã không đến đây. Nhưng chúng ta cần cẩn thận. Tôi cảm giác có ai đó đang theo dõi.”


Hải Đăng khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia căng thẳng. “Tôi cũng có cảm giác tương tự. Chúng ta cần di chuyển ngay trước khi quá muộn.”




Con đường dẫn đến vùng núi Tây Tạng không hề dễ dàng.
Lam và Hải Đăng thuê một chiếc xe địa hình để vượt qua những con đường gồ ghề, đầy đá sỏi. Tiếng động cơ vang vọng trong không gian tĩnh lặng của vùng núi, như thể báo hiệu sự hiện diện của họ với tất cả những ai đang ẩn mình trong bóng tối.


Lam ngồi sau tay lái, đôi mắt tập trung vào con đường phía trước. “Tấm bản đồ nói gì về ngôi đền?” cô hỏi.


Hải Đăng, đang cầm chiếc máy tính bảng với hình ảnh của tấm bản đồ, trả lời: “Theo các ký hiệu, ngôi đền nằm trên một vách đá cao. Nhưng không chỉ đơn thuần là tọa độ, tấm bản đồ còn chứa những gợi ý về cách vào trong. Tôi nghĩ rằng ngôi đền đã bị phong ấn từ lâu.”


Lam nhíu mày. “Cậu nghĩ chúng ta sẽ phải đối mặt với gì khi đến đó?”


“Có lẽ là những cơ chế phòng thủ cổ đại, hoặc những bí ẩn mà chúng ta chưa từng thấy,” Hải Đăng đáp, giọng đầy lo ngại. “Tôi chỉ hy vọng chúng ta sẽ đến đó trước bất kỳ ai khác.”




Bóng tối trong rừng sâu, phía sau chiếc xe của Lam, không ngừng lay động.
Dạ Kỳ Phong ngồi trong chiếc xe đen khác, giữ một khoảng cách an toàn nhưng vẫn không để Lam và Hải Đăng rời khỏi tầm mắt. Anh chăm chú quan sát qua một thiết bị theo dõi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.


“Cô ta thực sự nghĩ rằng có thể qua mặt được chúng ta,” Kỳ Phong lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.


“Ngài muốn chúng tôi hành động ngay không?” Trần Cẩm ngồi ở ghế phụ, tay đặt sẵn trên khẩu S***g ngắn.


“Không,” Kỳ Phong nói, giọng trầm và chắc nịch. “Chúng ta sẽ để cô ta dẫn đường. Nhưng nếu Shadow xuất hiện, chúng ta sẽ can thiệp.”




Vùng núi Tây Tạng hiện ra trước mắt, những đỉnh núi phủ tuyết trắng phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh. Lam dừng xe ở chân núi, nơi con đường trở nên quá hẹp và gồ ghề để xe có thể tiếp tục di chuyển. Cả hai người lấy những chiếc ba lô đã chuẩn bị sẵn, kiểm tra vu khi và các dụng cụ cần thiết trước khi bắt đầu hành trình leo núi.


“Tôi ghét phải leo núi,” Hải Đăng thở dài, điều chỉnh lại dây đeo ba lô trên vai. “Nhưng không còn cách nào khác, đúng không?”


“Không,” Lam đáp, bước đi trước mà không quay lại nhìn. “Nếu chúng ta muốn đến được ngôi đền trước bọn chúng, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”




Hành trình leo núi kéo dài hàng giờ đồng hồ.
Cả hai người phải băng qua những đoạn đường dốc đứng, những tảng đá trơn trượt, và cả những khe núi sâu thẳm. Mỗi bước đi đều đòi hỏi sự cẩn thận tối đa, vì chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc.


“Ký hiệu này…” Hải Đăng đột ngột dừng lại, chỉ vào một khối đá lớn bên đường. Trên đó là một biểu tượng khắc sâu vào bề mặt, giống hệt những ký hiệu trên tấm bản đồ.


“Chúng ta đang đi đúng hướng,” Lam nói, đôi mắt lóe lên tia hy vọng. “Đi tiếp đi, không được chậm trễ.”




Ngôi đền cổ hiện ra giữa những vách đá cao chót vót.
Đó là một công trình hùng vĩ, với những bức tường đá xám phủ đầy rêu phong, những cột trụ lớn được chạm khắc tinh xảo, và một cánh cửa khổng lồ ở phía trước. Nhưng điều khiến Lam và Hải Đăng bất ngờ nhất là một nhóm người đã có mặt ở đó.


“Shadow,” Lam thì thầm, kéo Hải Đăng nấp sau một tảng đá lớn. “Chúng đã đến trước.”


Cả hai người quan sát từ xa, nhìn thấy ít nhất năm người mặc đồ đen, mang theo vu khi và thiết bị hiện đại. Họ đang cố gắng phá cánh cửa khổng lồ của ngôi đền, nhưng dường như chưa thành công.


“Chúng ta phải làm gì đây?” Hải Đăng hỏi, giọng lo lắng.


“Đợi,” Lam đáp, đôi mắt sắc lạnh. “Hãy để chúng làm việc của mình. Khi chúng thất bại, chúng ta sẽ ra tay.”




Từ một góc khuất khác, Dạ Kỳ Phong và Trần Cẩm cũng đang theo dõi.
“Shadow nhanh thật,” Trần Cẩm lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về nhóm người đang cố phá cánh cửa. “Ngài muốn hành động không?”


“Chưa,” Kỳ Phong nói, ánh mắt không rời khỏi Lam. “Tôi muốn xem cô ta sẽ làm gì.”


Kỳ Phong nheo mắt, nụ cười lạnh lẽo hiện lên. “Cuộc chơi này ngày càng thú vị.”

Novel79, 21/12/2024 15:24:52

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện