Chương 4: Lời Giải Đầu Tiên
Chiếc xe cũ nát lao nhanh trên con đường vắng, để lại phía sau ánh đèn lờ mờ của khu nhà kho bỏ hoang. Nguyệt Lam ngồi phía sau tay lái, đôi mắt sắc lạnh tập trung vào con đường phía trước, nhưng tâm trí cô thì không ngừng phân tích những gì vừa diễn ra.
Tấm bản đồ da cũ kỹ được cất cẩn thận trong một túi vải đặt bên cạnh cô, như thể cô sợ rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến nó biến mất. Lam không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để chắc chắn rằng không có ai đang theo sau.
Hải Đăng, ngồi ở ghế phụ, liên tục kiểm tra các ký hiệu trên tấm bản đồ thông qua hình ảnh mà anh đã chụp lại. Gương mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng và hứng thú.
“Cậu có nhìn thấy những ký hiệu này không?” Hải Đăng nói, phá vỡ sự im lặng trong xe. “Chúng rất giống với những ký tự cổ mà tôi từng thấy trong các tài liệu liên quan đến nền văn minh Lưu Sa.”
Lam không quay đầu lại, giọng cô trầm nhưng dứt khoát: “Cậu nghĩ chúng dẫn đến đâu?”
Hải Đăng lướt tay qua màn hình điện thoại, phóng to các ký hiệu mà anh đang nghiên cứu. “Theo cấu trúc bản đồ, điểm đầu tiên dường như là một ngôi đền cổ ở vùng núi phía Tây Tạng. Nó từng được nhắc đến trong một vài tài liệu khảo cổ, nhưng chưa ai thực sự tìm ra được tọa độ chính xác. Tấm bản đồ này có vẻ chứa đáp án.”
Không khí trong xe đột ngột trở nên nặng nề.
Lam hít một hơi thật sâu, đôi mắt không rời khỏi con đường. “Nếu đúng như cậu nói, thì chúng ta không còn nhiều thời gian. Những kẻ khác sẽ không ngồi yên khi biết được thông tin này.”
Hải Đăng gật đầu, vẻ mặt lo lắng. “Shadow chắc chắn đang truy lùng. Và tôi có cảm giác rằng người đàn ông bí ẩn mà cậu nhắc đến cũng đã lần ra chúng ta.”
Lam khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên tia cứng rắn. “Hắn có thể theo sau, nhưng tôi sẽ không để hắn đến đích trước chúng ta.”
Bên trong chiếc xe đen ở một khoảng cách xa, Dạ Kỳ Phong chăm chú quan sát màn hình nhỏ trên tay.
Hệ thống theo dõi nhiệt của anh không chỉ định vị được Lam, mà còn ghi lại những thay đổi nhỏ nhất về hướng đi của cô. Mỗi lần Lam rẽ, mỗi lần cô giảm tốc độ, tất cả đều được hiển thị trên màn hình.
“Cô ta đang đi về phía núi,” Trần Cẩm nói, ánh mắt dán chặt vào bản đồ.
“Phải,” Kỳ Phong gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Điểm đầu tiên. Cô ta giỏi, nhưng không thể giỏi hơn chúng ta.”
Trần Cẩm quay đầu nhìn anh. “Ngài có muốn chúng tôi chặn đường không?”
“Không cần,” Kỳ Phong nói, giọng trầm đầy tính toán. “Hãy để cô ta làm việc của mình. Nhưng chuẩn bị sẵn. Khi thời cơ đến, chúng ta sẽ lấy mọi thứ mà không cần tốn sức.”
Sau một hành trình dài, Lam và Hải Đăng dừng lại tại một khách sạn nhỏ gần biên giới Tây Tạng.
Họ chọn một nơi ít người chú ý nhất, nhưng vẫn đủ an toàn để tránh bị truy lùng.
Trong căn phòng nhỏ, tấm bản đồ được trải rộng trên bàn. Hải Đăng sử dụng một chiếc đèn cực tím khác để chiếu sáng những ký hiệu ẩn, trong khi Lam ngồi bên cạnh, tay gõ nhẹ lên bàn theo nhịp.
“Cậu nghĩ sao?” Lam hỏi, ánh mắt không rời khỏi bản đồ.
“Phức tạp hơn tôi nghĩ,” Hải Đăng nói. “Những ký hiệu này không chỉ là tọa độ. Chúng giống như một chuỗi câu đố, mỗi bước giải được sẽ dẫn đến một manh mối khác. Đây là lý do tại sao những người trước đây không thể tìm ra được.”
Lam nhíu mày. “Cậu có thể giải được không?”
“Tôi cần thêm thời gian,” Hải Đăng nói, giọng nghiêm túc. “Nhưng ít nhất tôi đã xác định được một điểm chính. Đây,” anh chỉ vào một ký hiệu trên bản đồ, “là tọa độ của ngôi đền đầu tiên. Chúng ta cần đến đó.”
Ngoài căn phòng, một bóng đen lặng lẽ di chuyển.
Kẻ theo dõi mặc một bộ đồ đen, tay cầm một thiết bị nhỏ để ghi lại tín hiệu bên trong phòng. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì thêm, một bóng người khác xuất hiện từ phía sau.
Dạ Kỳ Phong bước ra từ bóng tối, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm kẻ theo dõi.
“Shadow cũng nhanh nhỉ,” anh nói, giọng lạnh lẽo.
Kẻ theo dõi giật mình, quay lại và rút S***g, nhưng động tác của hắn không đủ nhanh. Chỉ trong chớp mắt, Kỳ Phong đã rút khẩu S***g từ thắt lưng và bắn gọn một phát vào tay hắn, làm rơi vu khi.
“Đi nói với chủ của ngươi,” Kỳ Phong nói, giọng trầm đầy uy hiếp, “đừng tốn thời gian theo đuôi. Đây là cuộc chơi của ta.”
Bên trong phòng, Lam cảm nhận được sự bất an.
“Có ai đó bên ngoài,” cô nói khẽ, tay đặt lên khẩu S***g nhỏ trong túi.
“Cậu chắc chứ?” Hải Đăng dừng lại, ngẩng đầu lên.
Lam gật đầu. “Cảm giác thôi, nhưng tôi không bao giờ sai.”
Cô bước đến gần cửa sổ, khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Tuy nhiên, linh cảm của Lam vẫn không thay đổi. “Chúng ta cần rời khỏi đây sớm.”
Hải Đăng gật đầu. “Tôi sẽ chuẩn bị. Nhưng trước tiên, chúng ta cần xác nhận đường đến ngôi đền.”
Lam quay lại, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. “Hãy nhanh lên. Chúng ta không có thời gian đâu.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.