Chương 22: Bí Mật Trong Cuộn Giấy Cổ
Không gian trong cung điện rộng lớn, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng bước chân vang vọng. Nguyệt Lam tiến đến chiếc bàn đá ở trung tâm, nơi những cuộn giấy da cũ kỹ được đặt ngay ngắn. Mỗi cuộn giấy đều phủ đầy bụi, nhưng ánh sáng xanh từ quả cầu làm nổi bật lên những ký tự cổ xưa khắc trên bề mặt.
“Đây là gì?” Hải Đăng hỏi, giọng khẽ nhưng đầy tò mò. “Những cuộn giấy này có thể là manh mối dẫn chúng ta đến sự thật?”
Lam không trả lời, ánh mắt cô tập trung vào một cuộn giấy lớn nhất, được buộc bằng dây da mỏng và một con dấu sáp hình quả cầu.
Dạ Kỳ Phong đứng gần đó, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô định làm gì?” anh hỏi, giọng trầm đều. “Nếu đây là một cái bẫy, cô sẽ kéo tất cả chúng ta vào nguy hiểm.”
“Không ai ép anh phải ở đây,” Lam đáp, tay cô khẽ kéo con dấu sáp ra. “Nếu anh sợ, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Cuộn giấy được mở ra, để lộ một bản đồ chi tiết và những dòng chữ cổ.
Lam chăm chú đọc, mắt cô lướt qua từng ký tự một cách cẩn thận.
“Những dòng chữ này nói gì?” Hải Đăng hỏi, đứng sát bên cô.
“Nó kể về nguồn gốc của quả cầu,” Lam đáp, giọng khẽ nhưng đầy tập trung. “Quả cầu này được tạo ra bởi một nền văn minh cổ đại, không chỉ để lưu giữ sức mạnh, mà còn để bảo vệ một bí mật lớn hơn.”
“Bí mật gì?” Hải Đăng hỏi tiếp, giọng đầy căng thẳng.
“Thứ gì đó liên quan đến khởi nguồn của sự sống,” Lam đáp. “Hoặc ít nhất, đó là những gì họ tin tưởng.”
Kỳ Phong tiến lại gần, đôi mắt lướt qua bản đồ.
“Những ký hiệu này…” anh nói, giọng đầy nghi ngờ. “Chúng không chỉ là tọa độ. Chúng là một dạng mật mã.”
“Mật mã?” Lam hỏi, quay sang nhìn anh.
“Đúng vậy,” Kỳ Phong đáp, chỉ vào một chuỗi ký tự phức tạp ở góc bản đồ. “Nếu cô ghép những ký tự này lại theo một trình tự nhất định, nó sẽ dẫn tới một địa điểm khác.”
“Địa điểm khác?” Hải Đăng lặp lại. “Ý anh là quả cầu không phải điểm cuối cùng sao?”
“Không,” Kỳ Phong đáp, giọng trầm đều. “Quả cầu chỉ là một chiếc chìa khóa. Điểm cuối cùng nằm ở nơi mà nó mở ra.”
Lam ngồi xuống, mắt cô chăm chú vào bản đồ.
“Vậy thì chúng ta cần giải mã mật mã này,” cô nói, giọng chắc chắn. “Nếu đây thực sự là chìa khóa, tôi muốn biết nó mở ra cái gì.”
Trong khi Lam và Hải Đăng nghiên cứu bản đồ, ánh sáng trong cung điện bắt đầu thay đổi.
Những ký hiệu trên tường bừng sáng, như thể cung điện đang đáp lại hành động của họ. Một tiếng động lớn vang lên từ phía xa, và mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ.
“Có chuyện gì vậy?” Hải Đăng hỏi, mắt anh đầy hoảng hốt.
“Cung điện này không muốn chúng ta ở lại lâu,” Lam nói, đứng dậy. “Chúng ta cần rời khỏi đây ngay.”
Kỳ Phong giơ khẩu S***g bạc của mình, đôi mắt lạnh lẽo.
“Cô có chắc mình đã lấy được tất cả những gì cần thiết chưa? Nếu không, đây sẽ là cơ hội cuối cùng.”
Lam nhìn anh, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi không bỏ sót gì cả. Chúng ta đi thôi.”
Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi cung điện, nhưng không khí bên ngoài không hề nhẹ nhàng hơn. Gió rít từng cơn, cuốn theo những làn khói mỏng từ những khe nứt trên mặt đất. Không gian xung quanh như đang thay đổi, trở nên bất ổn và nguy hiểm hơn.
“Lam, cậu nghĩ rằng bản đồ này sẽ dẫn chúng ta tới đâu?” Hải Đăng hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Đến câu trả lời,” Lam đáp, mắt cô không rời khỏi con đường phía trước. “Và có thể, đến thử thách cuối cùng.”
Kỳ Phong đi sau cùng, đôi mắt sắc bén quét qua mọi thứ.
“Cô nghĩ mình sẽ làm gì nếu câu trả lời không như mong đợi?” anh hỏi, giọng lạnh lẽo.
“Chúng ta sẽ biết khi tới đó,” Lam đáp mà không quay đầu lại. “Nhưng tôi không sợ sự thật, dù nó có là gì.”
“Dũng cảm đấy,” Kỳ Phong nói, nụ cười nhạt thoáng hiện. “Nhưng đôi khi, dũng cảm không đủ để sống sót.”
Phía xa, một ngọn núi lớn hiện lên trong ánh sáng mờ nhạt.
Đó là điểm mà bản đồ chỉ dẫn, và cũng là nơi mà nhóm của Lam sẽ đối mặt với thử thách cuối cùng. Không ai biết điều gì đang chờ đợi họ, nhưng tất cả đều cảm nhận được một điều: lần này, không ai có thể thoát ra mà không mất mát.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.