Chương 2: Dấu Vết Không Thể Xóa
Chiếc xe lao đi vun vút trên con đường tối, tiếng động cơ rền vang phá tan không gian yên tĩnh của vùng ngoại ô. Nguyệt Lam ngồi sau tay lái, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước, nhưng tâm trí thì đầy những toan tính. Chiếc hộp bạc nằm yên trong túi xách trên ghế phụ, ánh sáng mờ từ đèn đường phản chiếu lên bề mặt nhẵn bóng của nó.
“Đây chính là bước đầu tiên,” cô thầm nghĩ. Nhưng Lam biết rằng chiến thắng này chỉ là tạm thời. Lấy được chiếc hộp là một chuyện, bảo vệ nó và giải mã bí mật bên trong mới thực sự là thử thách.
Trên màn hình radar trong phòng quan sát, tín hiệu của chiếc xe vẫn nhấp nháy.
Từng chuyển động của Lam đều được theo dõi tỉ mỉ. Dạ Kỳ Phong đứng lặng lẽ trước màn hình lớn, ánh mắt sắc bén như đang soi thấu từng bước đi của cô.
“Cô ta đang rẽ về hướng ngoại ô,” Trần Cẩm báo cáo, ánh mắt không rời khỏi màn hình. “Tín hiệu từ xe vẫn rất rõ ràng. Chúng ta có cần can thiệp ngay không?”
“Không cần vội,” Kỳ Phong trả lời, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng. “Cô ta chưa biết mình đang bị theo dõi. Để cô ta nghĩ rằng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Cô ta sẽ dẫn chúng ta đến nơi mình cần biết.”
Ở một nơi khác, trong chiếc xe đang chạy, Lam bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.
Con đường vắng vẻ, không một bóng xe hay người qua lại. Sự tĩnh lặng này thường mang đến cảm giác an toàn, nhưng với Lam, nó lại khiến cô trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.
“Không thể dễ dàng như vậy,” cô tự nhủ, mắt liếc qua gương chiếu hậu. Tất cả đều trống rỗng.
Lam nhanh chóng rút chiếc điện thoại trong túi, kết nối với một thiết bị nhỏ được gắn dưới bảng điều khiển xe. Đây là một bộ dò tín hiệu cô luôn mang theo bên mình, đủ mạnh để phát hiện bất kỳ hệ thống định vị hay nghe lén nào.
Khi màn hình trên điện thoại hiện lên một chấm đỏ nhấp nháy, Lam lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“૮ɦếƭ tiệt, xe này bị gắn định vị.”
Cô hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh. “Chiếc xe này không phải của mình. Chắc chắn người chủ xe đã tính trước điều này.” Lam nghĩ đến những gì đã diễn ra tại buổi đấu giá – chiếc xe thuộc về ai đó, và giờ người đó đang theo dõi từng bước đi của cô.
Không có thời gian để do dự.
Lam đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp, tay vặn mạnh vô lăng. Chiếc xe đen bóng lách qua những góc cua gấp, để lại những vệt bánh xe cháy trên mặt đường. Khi đến một giao lộ vắng vẻ, Lam dừng xe lại, bước xuống và nhanh chóng mở nắp capo.
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, cô nhìn thấy thiết bị định vị nhỏ được gắn vào một góc khuất gần động cơ. Lam cẩn thận tháo nó ra và đặt lên mặt đất, nghiền nát nó dưới gót giày.
“Không dễ vậy đâu,” cô lẩm bẩm, mắt đảo nhanh xung quanh. Cô không chắc liệu hành động này có thực sự làm mất dấu hoàn toàn không, nhưng ít nhất nó sẽ câu thêm thời gian.
Tại phòng quan sát, tín hiệu từ chiếc xe đột ngột biến mất.
Trần Cẩm cau mày, nhìn lên màn hình. “Ngài Phong, tín hiệu đã bị ngắt.”
Kỳ Phong không tỏ ra bất ngờ. Anh nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống bàn. “Tôi đã đoán trước. Cô ta không phải kẻ nghiệp dư.”
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Trần Cẩm hỏi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Kỳ Phong nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. “Cứ để cô ta nghĩ rằng mình đã thoát. Chúng ta không cần tín hiệu để tìm ra cô ta. Tôi muốn biết cô ta sẽ làm gì với chiếc hộp.”
Lam trở lại xe, nhưng không lái đi ngay.
Cô ngồi lặng vài giây, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước. Trực giác mách bảo cô rằng mọi thứ chưa dừng lại ở đây.
“Bình tĩnh, Nguyệt Lam. Tập trung,” cô tự nhủ, siết chặt vô lăng. Lam không phải kẻ dễ bị gài bẫy, nhưng cô biết mình đang đối mặt với những thế lực nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cô rút điện thoại, nhanh chóng gọi cho Hải Đăng – người cộng sự mà cô tin tưởng nhất. Tiếng chuông reo vài giây trước khi một giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia.
“Lam? Cậu an toàn chứ?” Giọng Hải Đăng đầy lo lắng.
“Tạm thời. Nhưng không lâu đâu. Tôi có chiếc hộp rồi, và họ đang theo dõi tôi.” Lam nói, giọng trầm và gấp gáp. “Cậu chuẩn bị sẵn đi. Tôi sẽ đến đó trong 15 phút.”
“Hiểu rồi,” Hải Đăng đáp. “Tôi sẽ khóa mọi lối vào và chuẩn bị thiết bị.”
“Cẩn thận. Chúng ta không có chỗ để sai lầm đâu.” Lam cúp máy, khởi động xe và lao đi lần nữa.
Chiếc xe lao về phía ngoại ô, nơi khu nhà kho bỏ hoang đang chờ.
Trong túi của Lam, chiếc hộp bạc dường như trở nên nặng hơn. Mỗi giây trôi qua, cô càng cảm thấy áp lực đang đè nặng lên mình. Nhưng Lam không thể dừng lại. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một trận chiến dài và đầy nguy hiểm.
Ở một nơi nào đó, ánh mắt sắc lạnh của Dạ Kỳ Phong vẫn dõi theo, dù không còn tín hiệu định vị. Với anh, Lam không chỉ là một kẻ đánh cắp thông thường – cô là một đối thủ đáng gờm, và anh luôn biết cách kiểm soát mọi bàn cờ.
Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.