Chương 19: Bức Tường Sự Thật
Cơn rung chuyển chấm dứt, để lại một bầu không khí đầy nặng nề. Nguyệt Lam và nhóm của cô đứng im lặng, đối mặt với bệ đá phát sáng ở trung tâm căn phòng. Ánh sáng xanh yếu ớt từ quả cầu trên bệ chiếu rọi lên những khuôn mặt đầy căng thẳng.
“Chúng ta đã vượt qua, nhưng đây chưa phải là kết thúc,” Lam nói, giọng cô thấp nhưng chắc chắn.
“Đúng,” Dạ Kỳ Phong gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Còn nhiều thứ phía trước. Cô có chắc rằng mình đã sẵn sàng không?”
Lam liếc anh, đôi mắt lóe lên tia quyết tâm. “Anh nên hỏi bản thân mình trước khi nghi ngờ người khác.”
Hải Đăng đứng sau Lam, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
“Cậu nghĩ rằng thử thách tiếp theo sẽ là gì? Tớ không nghĩ chúng ta có thể chịu đựng thêm một lần nữa như vừa rồi.”
Lam quay lại nhìn anh, ánh mắt dịu đi đôi chút. “Tớ không biết, nhưng chúng ta không có lựa chọn. Cậu đã đi xa tới mức này rồi, tớ tin cậu có thể làm được.”
Một tiếng động nhỏ vang lên từ bệ đá.
Bức tường phía sau nó bắt đầu chuyển động, để lộ một cánh cửa khổng lồ. Cánh cửa này được chạm khắc tỉ mỉ, với những ký hiệu cổ xưa giống như những gì họ đã thấy trên quả cầu.
“Đây là lối đi tiếp theo,” Lam nói, bước về phía cánh cửa. “Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ đơn giản như vậy.”
“Không bao giờ đơn giản,” Kỳ Phong nói, bước theo cô. “Cô phải học cách chấp nhận điều đó.”
Cánh cửa mở ra, để lộ một hành lang dài với những bức tường phủ đầy hình vẽ.
Ánh sáng từ những ngọn đuốc cổ xưa dọc hành lang chiếu lên các hình ảnh, làm chúng trở nên sống động hơn. Những hình vẽ này kể về một câu chuyện—một câu chuyện đau thương và đầy máu lửa.
“Đây là gì?” Hải Đăng thì thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào các bức vẽ. “Cậu có thấy không, Lam? Chúng giống như một lời nhắn từ quá khứ.”
Lam gật đầu, mắt cô chăm chú quan sát. “Đây là lịch sử của quả cầu. Một câu chuyện về những người đã tìm kiếm nó trước chúng ta.”
Bức tường kể lại rằng, quả cầu không phải là một báu vật bình thường.
Nó chứa đựng sức mạnh không tưởng, có thể thay đổi cả thế giới. Nhưng sức mạnh đó đi kèm với một cái giá khủng khiếp: mỗi người sử dụng quả cầu đều mất đi phần lớn nhân tính, trở thành nô lệ của nó.
“Đây chính là lời nguyền,” Lam nói, giọng cô khẽ run. “Những người tìm kiếm sức mạnh từ quả cầu đều bị hủy hoại.”
“Và cô vẫn muốn tiếp tục?” Kỳ Phong hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn cô.
“Tôi không có lựa chọn,” Lam đáp. “Nếu chúng ta không tìm ra cách kiểm soát nó, sẽ có kẻ khác sử dụng nó để hủy diệt mọi thứ.”
Hành lang dẫn tới một căn phòng khác, rộng lớn hơn.
Ở trung tâm căn phòng là một bức tượng đá khổng lồ, trông như một vị thần đang giơ cao quả cầu. Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn là những bộ xương nằm rải rác dưới chân bức tượng.
“Những người này là ai?” Hải Đăng hỏi, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Là những kẻ thất bại,” Lam đáp, giọng cô lạnh lẽo. “Họ đã không vượt qua được thử thách cuối cùng.”
Bệ đá trước bức tượng phát sáng, và một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Các người đã bước tới ngưỡng cửa của sự thật. Đây là cơ hội cuối cùng. Hãy chứng minh rằng các người xứng đáng.”
Mặt đất rung chuyển mạnh, và từ các góc tối của căn phòng, những bóng đen bắt đầu xuất hiện. Chúng có hình dáng con người, nhưng đôi mắt đỏ rực và chuyển động như những con rối vô hồn.
“Bọn chúng là gì?” Hải Đăng hét lên, lùi lại vài bước.
“Là những linh hồn bị quả cầu thao túng,” Lam nói, giọng khẽ nhưng đầy căng thẳng. “Nếu chúng ta không vượt qua, chúng ta sẽ giống như họ.”
Những bóng đen lao tới, và cuộc chiến bắt đầu.
Lam bắn hạ một bóng đen chỉ trong một phát S***g, nhưng chúng không ngừng lao lên, như thể bị điều khiển bởi một lực lượng vô hình.
Kỳ Phong chiến đấu ở một góc khác, khẩu S***g bạc trong tay anh bắn ra những viên đạn sáng lóa, làm tan biến từng bóng đen một. “Đừng để chúng áp đảo!” anh hét lên, giọng trầm đầy uy lực.
Hải Đăng nấp sau một bệ đá, cố gắng hỗ trợ bằng khẩu S***g nhỏ của mình. “Chúng quá đông! Lam, chúng ta không thể giữ vững được!”
“Cứ tiếp tục!” Lam hét lên, đôi mắt cô lóe lên sự quyết tâm. “Đừng để chúng cản bước chúng ta!”
Nhưng ngay khi nhóm của Lam tưởng chừng sắp thất bại, ánh sáng từ bức tượng bừng lên mạnh mẽ.
Những bóng đen ngừng lại, rồi tan biến thành những làn khói mỏng. Căn phòng trở lại yên tĩnh, nhưng không khí vẫn đầy căng thẳng.
Giọng nói vang lên lần nữa, trầm và đầy quyền uy: “Các người đã vượt qua thử thách. Nhưng hành trình chưa kết thúc. Sự thật còn chờ đợi phía trước.”
Lam tiến lại gần bức tượng, đôi mắt cô dán chặt vào quả cầu trên tay vị thần.
“Đây là chìa khóa cuối cùng,” cô nói, giọng khẽ nhưng chắc chắn. “Chúng ta phải tìm cách lấy nó.”
“Cô chắc chứ?” Kỳ Phong hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Cô đã thấy hậu quả của việc này rồi.”
“Chính vì vậy tôi phải làm,” Lam đáp, mắt không rời khỏi bức tượng. “Nếu không, ai đó khác sẽ làm, và thế giới sẽ trả giá.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.