Chương 18: Thử Thách Sinh Tử
Bóng tối bao trùm toàn bộ căn phòng, chỉ còn tiếng vang vọng từ giọng nói đầy uy quyền vừa cất lên. Nguyệt Lam cố giữ bình tĩnh, đôi mắt cô quét qua không gian mờ ảo, cố gắng tìm hiểu điều gì đang chờ đợi họ.
“Lam, cậu ổn chứ?” Hải Đăng hỏi, giọng run run nhưng vẫn giữ vẻ lo lắng.
“Tớ ổn,” Lam đáp ngắn gọn, tay cô siết chặt khẩu S***g nhỏ trong tay. “Nhưng chúng ta cần chuẩn bị cho bất kỳ điều gì.”
“Cô ta không đùa đâu,” Dạ Kỳ Phong lên tiếng, bước lên trước. Giọng anh trầm tĩnh nhưng đầy căng thẳng. “Thử thách này không phải trò chơi.”
Một luồng sáng mạnh bừng lên từ quả cầu khổng lồ, chiếu sáng toàn bộ không gian. Trước mặt họ, một con đường lát đá xuất hiện, dẫn tới một bệ đá cao vút ở phía xa. Trên bệ đá là một biểu tượng lớn phát sáng, trông giống như một chiếc chìa khóa khổng lồ.
Giọng nói uy nghi lại vang lên:
“Chỉ những ai vượt qua được thử thách mới có thể chạm vào chìa khóa. Những kẻ yếu đuối, hãy quay đầu trước khi quá muộn.”
“Thử thách của anh là gì?” Lam hét lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Đơn giản,” giọng nói đáp. “Để đến được bệ đá, các người phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Hãy nhớ, mỗi bước chân đều có thể là bước cuối cùng.”
Mặt đất dưới chân họ bắt đầu thay đổi, biến thành một mê cung lớn với các lối đi đan xen như một mạng nhện khổng lồ. Không gian trở nên méo mó, và những bức tường đá di chuyển chậm rãi, như thể mê cung đang sống.
“Cái này không ổn chút nào,” Hải Đăng nói, giọng đầy hoảng hốt. “Lam, chúng ta phải làm sao?”
“Đi thẳng tới bệ đá,” Lam nói, mắt cô không rời khỏi con đường phía trước. “Đừng để bản thân bị phân tâm. Chỉ cần tập trung.”
Cả nhóm bắt đầu di chuyển, từng bước đi đầy cẩn trọng. Những bức tường xung quanh họ liên tục thay đổi, mở ra những lối đi mới và đóng lại những con đường cũ. Không gian như đang cố tình dẫn dụ họ vào sâu hơn.
“Cẩn thận,” Lam nói, ánh mắt không rời khỏi phía trước. “Thứ này không chỉ là một mê cung. Nó đang thử thách tâm trí của chúng ta.”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên.
Trước mặt họ, một bức tường đá mở ra, để lộ một sinh vật khổng lồ. Nó có hình dạng như một con rắn, nhưng cơ thể được bao phủ bởi ánh sáng xanh mờ ảo và đôi mắt đỏ rực như lửa.
“Đây là nỗi sợ của ai đó,” Kỳ Phong nói, giọng trầm đều. “Có vẻ như mê cung này không chỉ là một trò chơi đơn giản.”
Sinh vật lao thẳng về phía nhóm, lưỡi nó phóng ra như muốn nuốt chửng họ.
Lam không chần chừ, giơ khẩu S***g lên và bắn thẳng vào con rắn.
Những viên đạn bạc xuyên qua lớp ánh sáng của nó, khiến nó lùi lại một chút, nhưng không hề bị tiêu diệt.
“Không được!” Hải Đăng hét lên. “Thứ này không thể bị hạ gục bằng vu khi thông thường!”
“Vậy thì sao?” Lam hét lại. “Đứng đây chờ nó Gi*t chúng ta à?”
Kỳ Phong bước lên, ánh mắt lạnh lẽo.
“Đừng chiến đấu với nó. Đây không phải là về sức mạnh. Đây là về tâm trí.” Anh quay lại nhìn Lam. “Hãy tập trung vào nỗi sợ của cô. Cô sợ điều gì?”
Lam chững lại trong giây lát, đôi mắt ánh lên vẻ do dự. “Tôi không sợ gì cả.”
“Dối trá,” Kỳ Phong nói, giọng sắc lạnh. “Mê cung này không thể tạo ra thứ gì nếu không có nỗi sợ của cô. Con rắn này là của cô, không phải của tôi.”
Sinh vật khổng lồ tiến lại gần hơn, hơi thở của nó tỏa ra một mùi hăng khó chịu. Lam nhìn thẳng vào mắt nó, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong đầu cô vang lên những ký ức đau thương—những lần cô thất bại, những người cô không thể bảo vệ.
“Tôi… không thể…” cô lẩm bẩm, đôi tay run rẩy.
“Cô có thể,” Kỳ Phong nói, giọng đầy uy lực. “Hãy đối mặt với nó. Đó là cách duy nhất.”
Lam nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Khi cô mở mắt ra, ánh sáng xanh từ sinh vật khổng lồ mờ dần. Nó dừng lại giữa đường, như thể bị đông cứng. Cuối cùng, nó tan biến, để lại một lối đi trống trải phía trước.
“Làm tốt lắm,” Kỳ Phong nói, nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi.
Lam không trả lời, chỉ siết chặt khẩu S***g trong tay. “Đi tiếp thôi. Chúng ta không còn thời gian.”
Cả nhóm tiếp tục di chuyển, nhưng không ai dám nói thêm lời nào. Không gian xung quanh họ vẫn thay đổi không ngừng, và cảm giác nguy hiểm không hề giảm bớt.
“Tôi nghĩ chúng ta gần tới rồi,” Hải Đăng nói, giọng khẽ. “Cậu thấy không? Bệ đá ở ngay phía trước.”
Lam gật đầu, ánh mắt dán chặt vào mục tiêu. “Cố lên. Chúng ta không thể dừng lại.”
Nhưng ngay khi họ tới gần bệ đá, một giọng nói lại vang lên.
“Các người đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu. Hãy nhớ, cái giá của sức mạnh không bao giờ rẻ.”
Bệ đá phát sáng mạnh hơn, và cả không gian lại rung chuyển dữ dội. Lam nhìn quanh, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. “Tôi không nghĩ mọi thứ sẽ dễ dàng dừng lại ở đây.”
“Không,” Kỳ Phong nói, giọng sắc lạnh. “Nó chỉ mới bắt đầu.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.