Chương 16: Lối Đi Dẫn Vào Địa Ngục
Không gian bên trong cánh cửa đá chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng xanh nhạt từ quả cầu pha lê phản chiếu lên những bức tường đá phủ đầy rêu phong. Nguyệt Lam bước chậm rãi, từng bước chân của cô vang vọng trong hành lang dài và lạnh lẽo. Cảm giác bất an tràn ngập không khí, như thể cả không gian này đang quan sát từng hành động của họ.
“Đây giống như… một hầm mộ,” Hải Đăng lẩm bẩm, mắt lướt qua những bức phù điêu chạm khắc trên tường. “Những hình ảnh này… chúng mô tả một nghi thức gì đó.”
Lam dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào những ký tự và hình vẽ. “Đây không phải chỉ là một hầm mộ. Đây là một câu chuyện. Một lời cảnh báo.”
Dạ Kỳ Phong bước tới, đôi mắt sắc lạnh quan sát các bức tường.
“Lời cảnh báo? Hay là một bài kiểm tra?” anh hỏi, giọng trầm đều nhưng không giấu được sự nghi ngờ.
“Có thể là cả hai,” Lam đáp, giọng cô thấp nhưng đầy tập trung. “Nhìn đây.”
Cô chỉ vào một bức phù điêu lớn trên tường. Hình ảnh mô tả một nhóm người đang quỳ trước một quả cầu lớn, giống hệt với quả cầu pha lê mà họ vừa thấy ở căn phòng trước. Phía trên họ, những bóng đen khổng lồ bao trùm, với đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục.
Hải Đăng run rẩy nói:
“Đây là một nghi thức hiến tế. Họ đã dùng quả cầu để triệu hồi thứ gì đó. Nhưng… thứ đó không phải là con người.”
“Và đó là lý do họ phong ấn nơi này,” Lam nói, ánh mắt sắc bén. “Họ muốn giấu đi bí mật này mãi mãi.”
“Nhưng giờ thì không còn giấu được nữa,” Kỳ Phong nhún vai, giọng pha chút mỉa mai. “Vấn đề là: chúng ta sẽ làm gì với nó?”
Lối đi dẫn tới một căn phòng lớn khác, rộng và cao hơn nhiều.
Ở trung tâm là một bệ đá khổng lồ, trên đó đặt một quả cầu pha lê lớn hơn, phát ra ánh sáng xanh mạnh mẽ đến mức làm sáng toàn bộ căn phòng. Nhưng ánh sáng đó không phải thứ duy nhất khiến mọi người dừng lại.
Xung quanh căn phòng là những bộ xương khô, nằm rải rác trên sàn. Mỗi bộ xương đều mặc áo giáp cổ, tay vẫn còn cầm chặt vu khi, như thể họ đã ૮ɦếƭ trong một trận chiến không cân sức.
“Cái này… là gì?” Hải Đăng run rẩy hỏi, ánh mắt hoảng hốt.
“Là những người bảo vệ cuối cùng,” Lam nói, giọng lạnh lùng. “Họ đã ૮ɦếƭ để giữ bí mật này.”
Tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa, khiến tất cả mọi người quay đầu lại.
Một bóng đen xuất hiện trong góc phòng, bước ra chậm rãi. Đó là một người đàn ông, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu đen kịt. Ánh mắt của hắn lóe lên tia sắc lạnh khi nhìn nhóm của Lam.
“Các người đã đến đây, nghĩa là các người cũng sẽ ૮ɦếƭ ở đây,” hắn nói, giọng trầm duc vang vọng.
“Shadow,” Lam lẩm bẩm, tay siết chặt khẩu S***g. “Hắn là một trong những kẻ còn sót lại.”
“Cô thông minh đấy,” tên đàn ông nói, nụ cười nhạt hiện lên. “Nhưng thông minh không cứu được cô đâu. Quả cầu này thuộc về tổ chức của chúng tôi.”
Kỳ Phong bước lên phía trước, giọng lạnh lẽo:
“Shadow không còn là một tổ chức. Các người chỉ còn là tàn tích. Nếu muốn ૮ɦếƭ, tôi sẽ giúp.”
Tên đàn ông không trả lời. Hắn giơ tay lên, và từ trong bóng tối, bốn kẻ khác bước ra, mỗi người đều cầm vu khi và ánh mắt đầy sát khí.
“Bọn chúng có số đông,” Hải Đăng khẽ nói, giọng run rẩy. “Chúng ta làm sao đây, Lam?”
Lam nhìn quanh, đôi mắt lóe lên tia kiên định. “Chúng ta không có lựa chọn. Chỉ cần tập trung. Nếu để quả cầu rơi vào tay chúng, tất cả những gì chúng ta làm từ đầu tới giờ sẽ vô nghĩa.”
Cuộc chiến nhanh chóng bùng nổ.
Tiếng S***g vang lên dồn dập khi hai nhóm lao vào nhau. Lam di chuyển nhanh nhẹn, khẩu S***g trên tay cô bắn hạ một tên địch chỉ trong vài giây. Hải Đăng nấp phía sau một tảng đá lớn, cố gắng yểm trợ cho cô.
Phía bên kia, Kỳ Phong hành động lạnh lùng và hiệu quả. Khẩu S***g bạc trong tay anh không bỏ sót một mục tiêu nào, mỗi viên đạn đều tìm đến chính xác điểm yếu của đối thủ.
“Bọn chúng đông, nhưng không mạnh,” anh nói, nụ cười nhạt thoáng hiện. “Chỉ cần giữ bình tĩnh, chúng sẽ tự mình thất bại.”
Trong lúc hỗn loạn, tên chỉ huy của Shadow tiến lại gần quả cầu.
Hắn đưa tay chạm vào bề mặt phát sáng, và ngay lập tức, một luồng ánh sáng mạnh bắn thẳng ra, đẩy hắn lùi lại vài mét.
“Cái gì…?” hắn hét lên, đôi mắt đầy kinh hãi.
“Quả cầu không chấp nhận anh,” Lam nói, khẩu S***g trên tay cô nhắm thẳng vào hắn. “Và tôi sẽ không để anh có cơ hội thử lại.”
Tên chỉ huy cười nhạt, rút ra một con dao sắc bén.
“Cô nghĩ mình có thể Gi*t tôi sao?” hắn nói, bước tới gần cô. “Tôi đã đi xa đến đây. Không ai cản được tôi.”
Trước khi hắn kịp làm gì, một viên đạn bạc bắn trúng ng hắn, khiến hắn gục xuống ngay lập tức. Kỳ Phong hạ khẩu S***g, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
“Tôi cản được,” anh nói.
Khi trận chiến kết thúc, không gian trở lại yên tĩnh.
Lam bước tới gần quả cầu, ánh mắt đầy sự cảnh giác. “Chúng ta cần biết thứ này thực sự là gì trước khi đưa ra quyết định.”
“Đó là một sức mạnh,” Kỳ Phong đáp, bước tới cạnh cô. “Và nó không dành cho những người yếu đuối.”
Lam đặt tay lên quả cầu, một luồng ánh sáng mạnh bừng lên, kéo cả không gian chìm vào một cơn rung chuyển dữ dội. Hơi lạnh từ quả cầu lan tỏa, nhưng không làm cô sợ hãi. Cô cảm nhận được, sâu bên trong nó, là một bí mật có thể thay đổi cả thế giới.
“Chúng ta không nên ở đây lâu hơn,” Hải Đăng nói, giọng đầy căng thẳng. “Lam, nếu thứ này quá nguy hiểm…”
“Không,” cô đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Thứ này cần được đưa ra ánh sáng. Nhưng không phải bởi bất kỳ ai, mà là bởi chúng ta.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.