Chương 15: Sự Trỗi Dậy Của Quả Cầu
Ánh sáng xanh từ quả cầu pha lê trở nên rực rỡ, bao phủ toàn bộ không gian trong căn phòng cổ. Những ký hiệu cổ xưa trên tường phát sáng mãnh liệt, như thể được đánh thức sau hàng thế kỷ ngủ yên. Tiếng rung động từ lòng đất ngày càng lớn, khiến mọi người trong phòng đều phải dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác hướng về trung tâm.
“Cái gì đang xảy ra?” Hải Đăng hét lên, tay bám chặt vào một tảng đá để giữ thăng bằng. “Lam, chuyện này không bình thường!”
“Đây là phản ứng của quả cầu,” Nguyệt Lam đáp, đôi mắt chăm chú dán vào vật thể đang phát sáng. “Nó không chỉ đơn thuần là một vật trang trí. Nó là chìa khóa để mở ra một sức mạnh lớn hơn.”
Dạ Kỳ Phong rút S***g, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía quả cầu.
“Cô nói đúng, nhưng sức mạnh này không dành cho bất kỳ ai không đủ khả năng kiểm soát nó,” anh nói, giọng trầm đầy uy hiếp.
Lam quay lại, đôi mắt sắc bén đáp trả. “Vậy anh nghĩ ai mới xứng đáng? Anh sao?”
“Ít nhất, tôi biết cách sử dụng nó,” Kỳ Phong nhún vai, nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt. “Còn cô? Cô chỉ đang chơi trò may rủi.”
Nhóm Shadow không chờ đợi thêm.
Tên chỉ huy ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên. “Bắt chúng lại! Quả cầu đó là của Shadow!”
Những tiếng bước chân dồn dập vang lên khi các thuộc hạ lao về phía Lam và Hải Đăng. Lam nhanh chóng rút khẩu S***g nhỏ từ túi áo, nã một phát cảnh cáo về phía nhóm Shadow.
“Dừng lại ngay!” cô hét lên, giọng đầy quyết đoán. “Nếu các người chạm vào quả cầu, tất cả chúng ta sẽ ૮ɦếƭ ở đây!”
“Đừng nghe lời cô ta!” tên chỉ huy gầm lên. “Tiến lên! Không được để mất nó!”
Cuộc chiến nhanh chóng bùng nổ.
Tiếng đạn vang vọng trong không gian, hòa vào tiếng rung động không ngừng của quả cầu. Lam và Hải Đăng nấp sau một tảng đá lớn, cố gắng tìm cách phản kháng.
“Lam, chúng ta không thể giữ vững mãi,” Hải Đăng hét lên, giọng đầy căng thẳng. “Chúng đông quá!”
“Cậu chỉ cần sống sót!” Lam đáp, khẩu S***g trên tay cô bắn chính xác từng phát, hạ gục một vài thuộc hạ của Shadow đang tiến đến gần.
Phía bên kia, Kỳ Phong lạnh lùng hành động.
Khẩu S***g bạc trong tay anh tỏa ra một uy quyền không thể chối cãi. Chỉ với một vài phát S***g, anh đã hạ gục ba thuộc hạ của Shadow.
“Tôi đã cảnh báo các người rồi,” anh nói, giọng trầm đầy uy lực. “Không ai có thể rời khỏi đây nếu không làm theo luật của tôi.”
“Luật của anh sao?” Lam hét lên từ phía xa, ánh mắt lóe lên tia thách thức. “Đừng nhầm lẫn, Kỳ Phong. Tôi không chơi theo luật của ai cả.”
Trong lúc đó, quả cầu bắt đầu chuyển động.
Những vòng ánh sáng xanh xoay tròn xung quanh nó, tạo ra một luồng năng lượng mạnh mẽ. Các ký hiệu trên tường không chỉ phát sáng mà còn tỏa ra những làn khói mỏng, hòa vào không khí đầy căng thẳng.
“Lam, cái này không ổn!” Hải Đăng hét lên, ánh mắt hoảng loạn khi nhìn quả cầu. “Nó đang tích tụ năng lượng! Nếu chúng ta không dừng nó, nó sẽ phát nổ!”
“Không, nó không phải phát nổ,” Lam nói, đôi mắt chăm chú quan sát. “Nó đang mở ra một thứ gì đó. Một lối đi…”
Bỗng nhiên, một cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra phía sau quả cầu.
Tiếng động lớn vang lên khi ánh sáng xanh từ quả cầu chiếu thẳng vào không gian đen tối bên trong cánh cửa. Hơi lạnh từ bên trong phả ra, mang theo một luồng khí đầy bí ẩn và ૮ɦếƭ chóc.
“Đó là nơi mà nó dẫn đến,” Lam nói khẽ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Lối đi cuối cùng.”
“Cô định làm gì?” Kỳ Phong hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
“Đi vào,” Lam đáp ngắn gọn. “Nếu anh sợ, thì cứ ở lại đây.”
Kỳ Phong nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên. “Tôi không bao giờ sợ, chỉ là tôi không muốn ૮ɦếƭ ngu ngốc.”
Nhóm Shadow vẫn không dừng lại.
Tên chỉ huy hét lên: “Đừng để chúng bước qua cánh cửa! Tất cả đều thuộc về Shadow!”
Lam và Kỳ Phong không do dự, cả hai đồng loạt bắn về phía những thuộc hạ đang tiến đến. Dưới làn đạn và sự hỗn loạn, Lam kéo Hải Đăng về phía cánh cửa đá, ánh mắt ánh lên tia kiên định.
“Chúng ta không có thời gian!” cô hét lên.
“Đi!” Hải Đăng đáp, bước theo cô mà không cần suy nghĩ.
Ngay khi Lam, Hải Đăng, và Kỳ Phong bước qua cánh cửa, nó từ từ khép lại phía sau họ, để lại những tiếng gào thét đầy giận dữ của nhóm Shadow.
Không gian bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ quả cầu tiếp tục dẫn lối.
“Bây giờ thì sao?” Hải Đăng hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Chúng ta tiếp tục,” Lam đáp, đôi mắt ánh lên tia quyết tâm. “Đây là bước cuối cùng. Hoặc là bí mật, hoặc là cái ૮ɦếƭ.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.