Chương 13: Lời Thách Thức Từ Lòng Núi

Điểm Cuối Bí Mật

Novel79 21/12/2024 15:33:52

Chương 13: Lời Thách Thức Từ Lòng Núi


Hành lang hẹp dần dẫn vào một không gian rộng lớn. Tiếng bước chân của nhóm người vang vọng trong bóng tối, hòa vào âm thanh nhỏ bé của những giọt nước rơi từ trần xuống nền đá. Nguyệt Lam chầm chậm bước lên phía trước, ngọn đèn pin trong tay chiếu sáng những bức tường phủ đầy chạm khắc cổ xưa.


“Đây không chỉ là một ngôi đền,” cô khẽ nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm trọng. “Nó là một bài kiểm tra.”


“Bài kiểm tra gì?” Hải Đăng hỏi, ánh mắt không rời khỏi những ký hiệu kỳ lạ trên tường. “Những hình vẽ này… chúng giống như mô tả một nghi thức.”


“Đúng,” Lam đáp, đôi mắt quét qua từng chi tiết. “Chúng ta không thể vào trong một cách dễ dàng. Nếu không đáp ứng được yêu cầu của ngôi đền, tất cả chúng ta sẽ ૮ɦếƭ ở đây.”




Dạ Kỳ Phong lặng lẽ quan sát.
Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua không gian, như thể anh đang phân tích từng mảnh ghép trong trò Chơi ch chóc này. “Cô có chắc rằng mình đủ khả năng để vượt qua không?” anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy thách thức.


Lam quay lại, ánh mắt sắc bén đáp trả. “Nếu tôi không đủ khả năng, anh nghĩ rằng anh có sao?”


Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi Kỳ Phong. “Tôi không nghĩ. Tôi biết.”




Cả nhóm tiến sâu hơn vào trong.
Không gian mở ra một căn phòng lớn, với những bức tượng khổng lồ đứng sừng sững ở bốn góc. Ở trung tâm là một bệ đá cao, trên đó đặt một chiếc hộp gỗ lớn, xung quanh được bao phủ bởi các vòng tròn chạm khắc đầy ký tự cổ.


“Đây là trung tâm của ngôi đền,” Lam nói, bước chậm lại gần bệ đá. “Nhưng mọi thứ ở đây đều là một cái bẫy. Chỉ cần một bước đi sai, chúng ta sẽ không có đường lùi.”


Hải Đăng nhìn quanh, gương mặt đầy lo lắng. “Lam, cậu chắc chứ? Những ký hiệu này có vẻ như là một dạng mật mã…”


“Chính xác,” Lam ngắt lời, mắt không rời khỏi bệ đá. “Và chúng ta phải giải mã nó nếu muốn tiến xa hơn.”




Kỳ Phong tiến lại gần bệ đá, ánh mắt sắc bén.
“Cô có thấy những vòng tròn này không?” anh hỏi, ngón tay chỉ vào các ký hiệu trên mặt đá. “Chúng là một dạng biểu đồ thời gian. Nếu không kích hoạt đúng thứ tự, toàn bộ căn phòng này sẽ trở thành nấm mồ của chúng ta.”


Lam nhíu mày, tiến lại gần hơn. “Biểu đồ thời gian? Nghĩa là chúng ta cần điều chỉnh các vòng tròn này theo thứ tự thời gian nào đó?”


“Đúng vậy,” Kỳ Phong đáp. “Và chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất.”




Cả nhóm bắt đầu làm việc cùng nhau.
Lam và Hải Đăng kiểm tra các ký hiệu trên các vòng tròn, trong khi Kỳ Phong đứng quan sát, đôi mắt không ngừng theo dõi từng động tác của họ.


“Cậu thấy gì không?” Lam hỏi Hải Đăng, đôi mắt dán chặt vào một chuỗi ký tự.


“Tôi nghĩ rằng đây là một dạng lịch cổ,” Hải Đăng đáp. “Chúng ta cần sắp xếp các vòng tròn này theo thứ tự từ ngoài vào trong, bắt đầu từ chu kỳ xa nhất.”


Lam gật đầu. “Được, bắt đầu đi.”




Từng vòng tròn được xoay chậm rãi, mỗi lần xoay đều phát ra tiếng “cạch” nhỏ, như thể cả căn phòng đang theo dõi từng động tác của họ.


“Cẩn thận,” Lam nói khẽ, giọng đầy căng thẳng. “Chỉ cần một sai lầm, mọi thứ sẽ sụp đổ.”


Khi vòng tròn cuối cùng được xoay đúng vị trí, một tiếng “rầm” lớn vang lên. Cả căn phòng rung chuyển, nhưng sau đó yên tĩnh trở lại. Chiếc hộp gỗ trên bệ đá phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể nó đang chờ được mở.




Lam chậm rãi tiến lại gần, đôi tay run nhẹ.
“Cậu nghĩ gì trong đó?” Hải Đăng hỏi, giọng khẽ nhưng không giấu được sự lo lắng.


“Có lẽ là chìa khóa dẫn đến bí mật lớn nhất,” Lam đáp, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Hoặc có thể là một cái bẫy khác.”


Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở nắp hộp.




Bên trong là một cuộn giấy da cũ kỹ, được bao phủ bởi những ký tự cổ.
Lam cầm cuộn giấy lên, cẩn thận mở nó ra. Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên bề mặt giấy, làm lộ rõ một bản đồ khác, với những ký hiệu phức tạp hơn bất kỳ thứ gì họ từng thấy.


“Đây là gì?” Hải Đăng hỏi, mắt dán chặt vào bản đồ.


“Là câu đố tiếp theo,” Lam đáp, giọng khẽ nhưng đầy kiên định. “Chúng ta chưa xong đâu. Đây chỉ là bắt đầu.”




Từ phía sau, Kỳ Phong bước tới, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô có nghĩ mình có thể giải quyết mọi thứ một mình không?” anh hỏi, giọng đầy tính toán.


“Tôi không cần anh nhắc,” Lam đáp, giọng sắc lạnh. “Nhưng nếu anh muốn tiếp tục, tốt hơn hết là đừng cản đường tôi.”


Kỳ Phong cười nhạt. “Cô là người thú vị nhất mà tôi từng gặp. Nhưng hãy nhớ, chúng ta không chỉ đối đầu với những bí mật trong này. Còn rất nhiều thứ khác đang chờ để *** chúng ta.”




Căn phòng lại bắt đầu rung chuyển, như một lời nhắc nhở.
“Rời khỏi đây ngay,” Lam nói nhanh, cuộn giấy da được giấu cẩn thận trong túi. “Căn phòng này không giữ chúng ta lâu hơn nữa.”


Họ lao ra khỏi căn phòng, bóng tối sau lưng dường như nuốt chửng tất cả. Nhưng Lam biết rằng, con đường phía trước sẽ không dễ dàng hơn.

Novel79, 21/12/2024 15:33:52

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện