Chương 12: Cuộc Hành Trình Vào Lòng Núi

Điểm Cuối Bí Mật

Novel79 21/12/2024 15:32:10

Chương 12: Cuộc Hành Trình Vào Lòng Núi


Gió rít từng cơn qua những khe núi phủ đầy tuyết trắng, như một lời cảnh báo âm thầm về những hiểm nguy đang chờ đợi. Nguyệt Lam ngồi trong xe, mắt dán chặt vào tấm bản đồ trên tay. Đường đi tiếp theo dẫn họ tới một vùng núi hoang sơ ở sâu trong lòng Tây Tạng, nơi ánh mặt trời hiếm khi chiếu rọi và mọi thứ đều chìm trong sự lạnh lẽo của cái ૮ɦếƭ.


“Chúng ta sắp tới rồi,” Hải Đăng lên tiếng từ ghế phụ, ánh mắt lướt qua màn hình GPS. “Theo tọa độ, chỉ còn khoảng 10km nữa, nhưng đoạn đường phía trước không thể đi xe được.”


Lam gật đầu, ánh mắt thoáng nét lo lắng. “Chuẩn bị tinh thần. Nơi đó không chỉ nguy hiểm bởi thiên nhiên, mà còn bởi những kẻ khác đang theo dõi chúng ta.”




Ở một khoảng cách xa, chiếc xe đen của Kỳ Phong lặng lẽ bám theo.
Trần Cẩm ngồi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi màn hình theo dõi. “Chúng đang tiến tới tọa độ chính xác,” anh nói, giọng đều đều. “Ngài có muốn hành động trước không?”


“Không cần,” Kỳ Phong đáp, giọng trầm nhưng chắc nịch. “Hãy để cô ta mở đường. Nhưng lần này, chúng ta không để cô ta thoát dễ dàng.”


“Shadow thì sao?” Trần Cẩm hỏi.


“Chúng không còn đủ lực lượng để cản trở. Nhưng nếu còn sót lại ai, tôi muốn biết,” Kỳ Phong đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa.




Lam và Hải Đăng dừng xe tại chân núi.
Trước mặt họ là một con đường hẹp, dốc đứng, bị bao phủ bởi lớp băng mỏng và những tảng đá lớn. Không khí lạnh buốt khiến hơi thở của họ hóa thành những làn khói mỏng bay lơ lửng.


“Chúng ta đi bộ từ đây,” Lam nói, kéo chặt chiếc áo khoác. “Mang theo những thứ cần thiết. Để lại tất cả những gì không thực sự quan trọng.”


Hải Đăng kiểm tra lại ba lô, vẻ mặt đầy lo lắng. “Lam, cậu có chắc chúng ta sẽ tìm thấy gì đó ở trên không? Đường đi này… không giống như nơi mà ai cũng có thể sống sót.”


“Tôi không chắc,” Lam đáp, giọng trầm tĩnh. “Nhưng nếu không đi, chúng ta sẽ không bao giờ biết được.”




Hành trình leo núi bắt đầu.
Từng bước chân của Lam và Hải Đăng in sâu trên lớp tuyết trắng xóa. Cơn gió lạnh cắt da cắt thịt liên tục quất vào mặt, nhưng cả hai không cho phép mình chùn bước. Tấm bản đồ trong tay Lam chỉ ra rằng ngôi đền tiếp theo nằm trong một khe núi hẹp, nơi mà ánh sáng mặt trời hiếm khi chạm tới.


“Dừng lại một chút,” Hải Đăng thở hổn hển, đôi chân anh dường như đã mất cảm giác vì giá lạnh.


Lam quay lại, mắt cô ánh lên sự kiên định. “Cậu ổn không?”


“Tôi ổn,” Hải Đăng nói, gật đầu. “Chỉ cần… một chút thời gian.”




Từ phía sau, Kỳ Phong và Trần Cẩm xuất hiện.
Không còn giữ khoảng cách an toàn, lần này họ bước thẳng lên đối mặt với Lam và Hải Đăng. Lam ngay lập tức rút khẩu S***g nhỏ trong túi áo, mắt cô lạnh lùng nhìn Kỳ Phong.


“Anh muốn gì?” cô hỏi, giọng sắc lạnh.


“Không cần căng thẳng thế,” Kỳ Phong nhún vai, nụ cười nhạt thoáng hiện. “Cô biết tôi muốn gì. Nhưng lần này, chúng ta có thể hợp tác.”


“Hợp tác?” Lam nhếch môi. “Với anh sao? Tôi không tin anh.”


“Cô không cần tin,” Kỳ Phong đáp, giọng trầm nhưng đầy uy lực. “Nhưng cô cần tôi. Nếu không có tôi, cô không thể vào được ngôi đền này.”




Hải Đăng kéo Lam sang một bên, thì thầm:
“Lam, tôi nghĩ anh ta nói đúng. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Ít nhất, anh ta có vẻ biết nhiều hơn chúng ta.”


Lam nhìn sâu vào mắt Hải Đăng, rồi quay lại nhìn Kỳ Phong. Cô biết rằng mình không có lựa chọn nào khác. Những hiểm nguy phía trước không thể đối mặt một mình.


“Được thôi,” cô nói, giọng đầy toan tính. “Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ để anh vượt mặt.”


“Cứ thử xem,” Kỳ Phong nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.




Cả nhóm tiếp tục hành trình, lần này là sự hợp tác đầy căng thẳng.
Họ tiến sâu vào khe núi, nơi ánh sáng dần trở nên mờ nhạt và không khí trở nên ngột ngạt. Từ xa, một bóng tối lớn dần hiện ra: đó là ngôi đền tiếp theo, một công trình khổng lồ được khắc thẳng vào vách núi, với những cột trụ cao vút và các ký hiệu cổ xưa bao phủ.


“Đây là nó,” Lam nói, giọng khẽ nhưng đầy sự ngạc nhiên. “Ngôi đền thứ hai.”




Nhưng ngay khi họ tiến đến gần, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên từ trong lòng đất, và một cánh cửa đá khổng lồ ở lối vào ngôi đền từ từ khép lại. Những tiếng động cơ kỳ lạ vang vọng, như thể ngôi đền đang tự bảo vệ mình khỏi những kẻ xâm nhập.


“Chuyện quái gì đang xảy ra?” Hải Đăng hét lên, cố giữ thăng bằng khi mặt đất rung chuyển.


“Đó là một cơ chế bảo vệ khác,” Kỳ Phong nói, giọng trầm tĩnh. “Ngôi đền không chào đón chúng ta.”


Lam nhìn quanh, đôi mắt nhanh chóng quan sát từng chi tiết. “Chúng ta cần tìm lối vào khác. Nếu không, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây.”




Họ chạy quanh ngôi đền, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào.
Cuối cùng, họ phát hiện ra một lối đi nhỏ, ẩn mình sau một tảng đá lớn. Lối đi dẫn sâu vào lòng núi, nơi bóng tối hoàn toàn bao phủ và không khí trở nên nặng nề hơn.


“Đây có thể là cách duy nhất,” Lam nói, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.


“Cô chắc chứ?” Trần Cẩm hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Đó có thể là một cái bẫy.”


“Tất cả những gì chúng ta làm từ đầu tới giờ đều là đặt cược,” Lam đáp. “Nếu không muốn đi, anh có thể ở lại.”


“Cô đúng là không dễ chịu chút nào,” Trần Cẩm lẩm bẩm, nhưng vẫn theo sau.




Họ bước vào lối đi nhỏ, bóng tối nuốt chửng từng bước chân.
Ngọn đèn pin trên tay Lam không đủ để chiếu sáng toàn bộ hành lang hẹp, nhưng đủ để làm lộ những chạm khắc kỳ lạ trên tường. Những hình vẽ mô tả các chiến binh cổ đại đang bảo vệ một vật thể lớn, có hình dạng giống quả cầu pha lê mà họ đã thấy trong ngôi đền đầu tiên.


“Chúng ta đang tiến gần hơn,” Lam nói, giọng khẽ nhưng đầy nghiêm túc.


“Và cũng tiến gần hơn với nguy hiểm,” Kỳ Phong nói, ánh mắt sắc lạnh. “Hãy nhớ, không phải ai cũng sống sót qua những gì sắp tới.”

Novel79, 21/12/2024 15:32:10

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện