Chương 11: Ánh Sáng Từ Quá Khứ

Điểm Cuối Bí Mật

Novel79 21/12/2024 15:31:35

Chương 11: Ánh Sáng Từ Quá Khứ


Không gian trong căn phòng rộng lớn dần lặng xuống, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ quả cầu pha lê ở trung tâm. Nguyệt Lam đứng dậy, đôi mắt vẫn dán chặt vào vật thể bí ẩn tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng đầy mê hoặc. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô khi nghĩ đến những gì họ vừa trải qua để đến được đây.


“Thứ này… không phải là một vật bình thường,” Lam khẽ nói, giọng cô vang vọng trong căn phòng trống. “Nó chứa đựng điều gì đó, và tôi chắc chắn rằng nó không phải chỉ để trưng bày.”


Hải Đăng đứng bên cạnh cô, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn sáng lên sự tò mò. “Những ký hiệu trên quả cầu và bản đồ có mối liên hệ. Nhưng nếu muốn hiểu rõ hơn, chúng ta cần giải mã chúng.”




Kỳ Phong bước lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào quả cầu.
“Cô đã đánh thức thứ này,” anh nói, giọng trầm tĩnh nhưng không giấu được chút mỉa mai. “Câu hỏi là: cô có biết mình đang làm gì không?”


“Không cần anh nhắc,” Lam đáp, giọng sắc lạnh. “Nhưng tôi biết rõ một điều: nếu chúng ta không tìm ra bí mật của nó, không ai trong số chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn.”


Kỳ Phong nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng hiện trên gương mặt. “Vậy thì bắt đầu đi. Nhưng đừng quên, bí mật này không thuộc về riêng cô.”




Lam cẩn thận cúi xuống quan sát quả cầu, ánh sáng xanh từ vật thể phản chiếu lên gương mặt cô, khiến mọi thứ trông vừa kỳ ảo vừa đáng sợ. Những ký hiệu xoay tròn trên bề mặt quả cầu, như một mê cung không ngừng thay đổi.


“Chúng ta cần thời gian,” Lam nói, mắt không rời khỏi quả cầu. “Hải Đăng, cậu giúp tôi kiểm tra những ký hiệu này. Tìm hiểu xem chúng có liên quan gì đến tọa độ hoặc thông điệp trên bản đồ không.”




Hải Đăng ngồi xuống, lấy điện thoại ra để so sánh các hình ảnh.
“Các ký hiệu này… không giống hoàn toàn với những gì trên bản đồ,” anh nói, giọng đầy tập trung. “Nhưng có một mô hình lặp lại. Chúng giống như những phần của một thông điệp lớn hơn.”


“Thông điệp gì?” Lam hỏi, đôi mắt lóe lên tia tò mò.


“Không rõ,” Hải Đăng đáp. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần kích hoạt thêm thứ gì đó trên quả cầu để giải mã hoàn chỉnh.”




Bất ngờ, một tia sáng mạnh phóng ra từ quả cầu.
Tất cả mọi người trong căn phòng giật mình lùi lại, nhưng ánh sáng chỉ tập trung vào một bức tường phía sau quả cầu. Những ký hiệu bắt đầu xuất hiện trên bức tường đá, chồng lên nhau như một lời nhắn cổ xưa đang dần được tái hiện.


“Cái gì đây?” Lam thì thầm, bước chậm lại gần.


Trên tường, một hình ảnh hiện lên: một ngôi đền khác nằm sâu trong lòng núi, bao quanh bởi những dòng sông băng. Hình ảnh này được bao phủ bởi những ký tự cổ, và ở trung tâm là một biểu tượng giống hệt quả cầu pha lê.


“Đây là nơi tiếp theo,” Lam nói khẽ, cảm giác lo lắng len lỏi trong giọng cô. “Bí mật thực sự không nằm ở đây. Ngôi đền này chỉ là điểm bắt đầu.”




Kỳ Phong bước lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh.
“Tôi đã đoán trước điều này,” anh nói, giọng đều đều nhưng đầy tính toán. “Một bí mật lớn như thế này không bao giờ nằm trong một ngôi đền. Nó luôn dẫn đến một nơi khác, sâu hơn và nguy hiểm hơn.”


“Vậy chúng ta phải làm gì?” Hải Đăng hỏi, giọng lộ rõ sự lo lắng.


“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Lam đáp. “Phải đến đó trước khi bất kỳ ai khác kịp tìm ra nó.”




Phía sau, Trần Cẩm tiến lại gần Kỳ Phong, thì thầm:
“Ngài nghĩ cô ta đang giấu điều gì không?”


Kỳ Phong cười nhạt. “Cô ta không giấu gì cả. Nhưng cô ta không biết rằng mình đang bị dẫn dắt. Chúng ta không cần cản cô ta. Chỉ cần theo dõi và đợi thời điểm thích hợp.”




Khi nhóm Shadow gần như bị xóa sổ, không gian dường như yên tĩnh hơn.
Lam quay lại quả cầu, khẽ chạm tay lên bề mặt lạnh lẽo của nó. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng lạ thường, như thể quả cầu đang sống, đang quan sát cô.


“Lam, chúng ta có nên lấy nó theo không?” Hải Đăng hỏi, ánh mắt lo lắng.


Lam ngập ngừng trong giây lát. “Không. Nếu mang theo, nó sẽ là một gán***. Nhưng chúng ta cần ghi lại tất cả những gì liên quan đến nó. Nếu ngôi đền này sụp đổ, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại được.”




Họ nhanh chóng ghi lại toàn bộ ký hiệu và hình ảnh trên bức tường.
Khi ánh sáng từ quả cầu dần mờ đi, Lam lùi lại, ánh mắt nhìn lướt qua căn phòng rộng lớn lần cuối.


“Đi thôi,” cô nói. “Chúng ta không nên ở đây thêm nữa. Ngôi đền này đã hoàn thành vai trò của nó.”




Nhóm của Lam bắt đầu rời đi, nhưng Kỳ Phong vẫn đứng yên.
Anh nhìn chằm chằm vào quả cầu, ánh mắt sắc lạnh lóe lên tia toan tính. “Thứ này vẫn còn giá trị,” anh lẩm bẩm. “Nhưng không phải bây giờ.”


Trần Cẩm nhướng mày. “Ngài muốn lấy nó không?”


“Không,” Kỳ Phong đáp, quay người đi. “Chúng ta sẽ để nó ở đây, nhưng sẽ quay lại nếu cần. Bí mật lớn nhất không nằm ở đây, mà là nơi tiếp theo.”




Khi cả hai nhóm rời khỏi ngôi đền, không ai để ý đến những rung chuyển nhẹ từ dưới lòng đất.
Những bức tượng chiến binh đứng yên trở lại, nhưng bên dưới chúng, một cơ chế bí ẩn bắt đầu hoạt động, như thể ngôi đền đang tự phong ấn lại.




Trên đường rời khỏi vùng núi, Lam nhìn về phía xa, đôi mắt đầy suy tư.
“Cậu nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy gì ở nơi tiếp theo?” cô hỏi, giọng khẽ nhưng nghiêm túc.


“Có thể là câu trả lời, hoặc có thể là cái ૮ɦếƭ,” Hải Đăng đáp, giọng đầy lo lắng. “Cậu có chắc mình muốn tiếp tục không?”


Lam nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tôi không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu lại.”




Trong một chiếc xe khác, Kỳ Phong cười nhạt, ánh mắt đầy tính toán.
“Cô ta không biết rằng mình chỉ là một con tốt trên bàn cờ lớn hơn nhiều. Nhưng đôi khi, một con tốt lại có thể thay đổi cả ván cờ.”

Novel79, 21/12/2024 15:31:35

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện