“Sau đó ba của em vẫn cảm thấy là tôi cố ý hại chết Tống Hạo, vì lúc ấy xe rất ít, tỷ lệ xảy ra tai nạn cũng không cao. Tiếp đó ba của em liền không để ý đến tôi, nhưng cũng không hoàn toàn cắt đứt quan hệ, chẳng qua chỉ như người có chút quen biết…”
“Lúc ấy thầy có khó chịu không?” Tôi hỏi.
Chủ nhiệm lớp liếc tôi một cái, nói: “Em cứ nói đi! Tôi có thể không khó chịu sao? Tống Hạo tuy rằng nhát gan, nhưng tính tình tốt lắm, nói thẳng ra là đối với tôi đặc biệt đặc biệt tốt…”
“Điểm này thật có chút giống với Biên Nhược Thủy…” Tôi nhịn không được than thở, sau đó chờ chủ nhiệm lớp tiếp tục nói.
“Người sau khi mất đi mới thấy tốt, càng nghĩ càng thấy tốt, càng nghĩ càng càng cảm thấy không có ai có thể so sánh được. Tôi vẫn không thể làm bộ như cậu ấy vẫn còn sống để an ủi mình, bởi vì tôi nhìn thấy cậu ấy tắt thở bên cạnh tôi, cái loại tư vị này sau khi thể nghiệm rồi thì hiện tại nghĩ đến vẫn thấy sợ, thật sự rất thống khổ …”
“Em biết, em lý giải…”
Tôi nhớ tới lần Biên Nhược Thủy tự sát kia, hiện tại ngẫm lại cảm thấy mình thực may mắn, nếu để cho tôi nhìn thấy Biên Nhược Thủy tắt thở ở trước mắt mình phỏng chừng kết cục hiện tại của tôi cũng giống như thầy chủ nhiệm. Hơn 40 tuổi vẫn cô độc, mỗi ngày hòa mình cùng học sinh, giả vờ vui vẻ, giả vờ nghịch ngợm, kỳ thật đó chỉ là một lớp mặt nạ che đậy tất cả đau buồn.
Tôi lại nhớ tới thời điểm bên ngoài phòng phẫu thuật ba của tôi cùng tôi nói một ít chuyện, ông nói ông cũng từng trải qua loại thống khổ này, chứng kiến bạn tốt của mình ra đi, trong lòng không sao chập nhận nổi. Tôi nghĩ người ba tôi nói là Tống Hạo đi, có lẻ hận ý của ông đối với thầy chủ nhiệm hơn phân nữa cũng không phải vì thầy là G, mà là vì một lần xúc động của thầy đã mang đi một mạng người, ba của tôi không tìm được nơi phát tiết, nên đem tất cả hận ý đỗ hết lên trên người thầy chủ nhiệm.
Kỳ thật theo sự quan sát của tôi trong thời gian qua – thì hận ý của ba tôi đối với thầy căn bản đã không còn, bất quá chỉ là thói quen, cho nên thời điểm nhìn thấy thầy liền nhịn không được mà mắng chửi. Nếu ông thật sự hận thầy thấu xương thì sao có thể an tâm giao tôi cho thầy? Trong thành phố phồn hoa này có nhiều thầy giáo như vậy, ba của tôi cũng không cần phải vì tiền đồ của tôi mà đem tất cả niềm tin đặt hết lên trên người thầy.
Thời gian trước là lần giổ thứ 20 của Tống Hạo, bọn họ cùng nhau biến mất là vì đến thôn làng trước kia để hóa vàng mã cho Tống Hạo. Trong lúc đó bọn họ xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau phỏng chừng là vì chuyện cũ năm xưa, xui xẻo ngày đó tôi lại trở thành vật hi sinh để bọn họ xã giận.
Sau đó, thầy chủ nhiệm còn nói với tôi rất nhiều chuyện giữa thầy và Tống Hạo, còn có một đoạn quá khứ sa đọa của thầy. Nếu không phải chính miệng thầy nói cho tôi biết, tôi không sao tưởng tượng thầy lại có thể sống lôi thôi suy sút. Tôi nghĩ thầy hẳn là đã xem thấy nhân sinh nên mỗi ngày đều sống vô tư, bất chấp dư luận mà kiên trì cuộc sống của mình.
Tôi là học sinh tôi rất hiểu – có rất nhiều người ở sau lưng thầy giễu cợt chuyện thầy không kết hôn, mặc kệ là học sinh hay giáo viên, đều tỏ thái độ kinh thường. Hiện tại tôi không thể phủ nhận – tư tưởng cùng thế tục ảnh hưởng đến chúng ta rất nhiều, sau này con đường của tôi cùng Biên Nhược Thủy phải đi như thế nào, có thể đi như thế nào, tôi đều không thể đoán trước được.
Lần đầu tiên mở rộng lòng mình với một người khiến cho tôi quên thời gian, thẳng đến khi thầy chủ nhiệm nhắc nhở di dộng của tôi đang reo, tôi mới phát hiện đã sắp 12 giờ. Biên Nhược Thủy ở đầu dây bên kia hối thúc tôi mau về nhà, nghe được thanh âm của em, tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thầy chủ nhiệm lái xe đưa tôi trở về, tố chất tâm lý của thầy không phải tốt bình thường, cảm xúc coi như có thể thu phóng tự nhiên. Trên đường lái xe, thầy thế nhưng vui đùa hỏi tôi có ai tốt không giới thiệu cho thầy, thấy chán cuộc sống độc thân rồi.
Vẻ mặt này của thầy thật khiến cho người ta không sao đồng tình với thầy dù chỉ một chút, cho dù tôi biết thầy đang miễn cưỡng vui cười, tôi cũng không có tâm tình đùa vui theo thầy.
“Em chẳng quen ai cả, thầy quen biết nhiều như thế còn không thể tự tìm sao?”
Thầy chủ nhiệm nhìn phía trước cười nói: “Em không biết cái gọi là ‘vật họp theo loài’ sao? Người xung quanh tôi toàn đức hạnh cỡ như tôi, xương cốt đều mục, chẳng làm ăn được gì. Tôi muốn em giới thiệu là vì tôi thích em như vậy, người bên cạnh em cũng sẽ giống em, em cố giúp tôi đi … bộ dáng không tồi là được.”
Tôi mắng thầy vài câu, mắng thầy mặt người dạ thú, không tuân thủ đạo đức thầy giáo. Nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được mà hiện lên từng bóng dáng của người bên cạnh tôi, một cái tiếp một cái.
Lưu Duy – quá béo, thầy chủ nhiệm của chúng ta nhìn thấy chắc hết nuốt nổi cơm; Đại Hổ – từ nhỏ đã cùng tôi chơi đùa, bộ dáng không được tốt lắm, chuyên thích con gái xinh đẹp, nhìn thấy gái là 2 mắt tỏ sáng; đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tuy rằng không có bạn gái, nhưng hơi bị ngốc, hơn nữa diện mạo thường thường, mấu chốt là vệ sinh cá nhân rất tệ, cả ngày mồ hôi đầm đìa, thường xuyên không tắm rửa ….
Cứ thế ngẫm nghĩ, cuối cùng chẳng nghĩ ra được ai, vừa định nói với thầy chẳng có ai cả thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên một người. Người này ra vẻ cả ngày sạch sẽ, mùa đông còn mặc áo sơmi, mặc dù có chút cảm giác làm ra vẻ, nhưng không thể không nói bộ dáng cực tốt, bằng không cũng không thể cướp hết từng cô bạn gái bên cạnh tôi …
“Em nghĩ ra chưa?” Gần tới ngã rẻ, thầy chủ nhiệm giảm tốc, nhân thể hỏi tôi một câu.
Tôi cân nhắc một chút, hỏi: “Thầy có yêu cầu gì không?”
Thầy chủ nhiệm cười, “Đẹp trai, sạch sẽ, hai cái này là căn bản, bằng không không bàn nữa. Cứng đầu một chút, tùy tính một chút, tôi thích trông nom người. Dù sao tính cách không khác em là mấy, bộ dạng phải hơn em, đương nhiên chỉ thích một mình tôi.”
“Vóc dáng?” Tôi liếc mắt nhìn thầy.
Thầy chủ nhiệm tà ác cười, nói: “Tôi thích em trai tham gia quân ngũ, làm chuyện gì đều có vẻ lưu loát, người cũng kiên cường.”
Đầu của tôi lập tức nổ vang, cảm thấy máu toàn thân đều đang chạy ngược, loại hình thầy nói cùng Tiếu Vĩ như một khuôn đúc ra. Nhưng nếu thật sự đem Tiếu Vĩ giới thiệu cho thầy quen biết, trong lòng tôi còn có chút băn khoăn, không biết tính tình tùy tiện kia của Tiếu Vĩ có thể bị thầy đùa giỡn hay không?
Huống hồ tôi đã lâu không liên lạc với Tiếu Vĩ, vấn đề lớn nhất là không biết cậu ấy có chào đón tôi không, cho dù chào đón, tôi nói ra mục đích của mình, cậu ấy còn không đánh tôi đến tàn phế ?
Thầy chủ nhiệm đẩy tôi một cái, hỏi: “Trả lời đi, nghĩ tới đâu rồi?”
“Nghĩ ra rồi, nhưng người ta học phi công, tôi cũng đã lâu không liên lạc cậu ấy. Thầy không nghiêm túc thật chứ?” Trong lòng tôi còn có chút không yên.
Thầy chủ nhiệm nghe tôi nói như thế, 2 mắt phát sáng, trên đường kế tiếp luôn luôn nói về chuyện này, không ngừng được miệng. Tôi là lần đầu tiên gặp loại tố chất thần kinh như thầy, căn bản không thể biết chính xác tâm tình của thầy, cũng không biết khi nào thì chân thành, khi nào thì chỉ là tìm vui. Nhưng tôi thật sự hy vọng thầy tìm được một người, để nương tựa vào nhau sống hết quảng đời còn lại, không quá cô độc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.