Bởi vì ở Mỹ có một vài chuyện cần hắn đến đó, hơn nữa luôn tiện trở về thăm ông Nhậm. Dù sao cũng đã lâu, ông cháu họ chưa gặp nhau.
Hành lý, thủ tục cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chuyến đi này có lẻ hắn sẽ đi vài ngày, thậm chí là nửa tháng. Vậy nên, hôm nay hắn đến vườn trà xem xét, giao lại việc cho ông Lý và Hứa Dĩ An. Mặc dù không thuận mắt, nhưng việc công và việc tư vẫn nên phân định rõ ràng.
- "Cậu cứ ở lại, không cần theo tôi."
Hắn quyết định bỏ luôn Lâm Hào ở nhà.
- "Nhị thiếu gia, hay là để tôi đi cùng đi. Dù sao đi đường có chân sai vặt cũng yên tâm ơn."
Lâm Hào tỏ rõ quan điểm muốn đi cùng hắn đến Mỹ. Tuy đất Mỹ đối với hắn không còn quá xa lạ, nhưng chung quy có người đi cùng vẫn là an tâm hơn.
Nhậm Tử Phàm nhìn cậu ta, thở dài ngao ngán.
- "Tôi đâu phải nhân vật to lớn gì đó, không cần cậu phải đi theo. Hơn nữa, tôi cần cậu ở nhà giúp tôi trông chừng bọn người kia."
- "Bọn người..."
Còn chờ hắn chỉ đích danh hay sao? Lâm Hào lúc này cũng hiểu được ý hắn, nên không xin xỏ nữa. Bởi vì cho dù có xin đến mỏi lưỡi, kết quả cũng chỉ có một.
Buổi tối trước khi đến sân bay, Nhậm Tử Phàm tất bật giải quyết ổn thỏa hết công việc, sau đó mới yên tâm trở lên giường ngủ.
Kỳ lạ ở chỗ, nằm mãi vẫn không sao chợp mắt, ngoài trời đã tối mịt, đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ.
Trong lòng lại cứ thấy khó chịu quái lạ, dường như không sao yên tâm được.
Cuối cùng, hắn quyết định không ngủ nữa!
- "Sau khi tôi đi, cô không được đến đồi trà, càng không được đến nhà gỗ. Nghe thấy không!"
Giọng nói trầm ấm của hắn cứ thế mà dịu dàng rót vào tai cô. Tô Tuệ Lâm không ngờ, giữa bọn họ có thể cùng nhau trò chuyện một cách êm đềm, không phải là lớn tiếng qua lại, cũng không phải là những lời uy hiếp. Ngược lại, Nhậm Tử Phàm đang ngồi trên giường, ôm cô vào lòng một cách rất âu yếm. Tô Tuệ Lâm cũng không một chút phản kháng, ngoan ngoãn để hắn ôm trong lòng.
Sở dĩ xảy ra chuyện này là vì trong lúc cô còn loay hoay chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên hắn đã xuất hiện sẵn ở trước cửa không một tiếng động. Nhậm Tử Phàm cứ thế mà tiến vào phòng, ngồi chễm chệ ở một góc giường, tiện thể kéo luôn cô vào lòng, lại còn nói những lời lẻ rất lạ lẫm.
- "Anh như vậy là đang sợ tôi và Hứa Dĩ An sẽ gặp nhau?"
Cô khẽ đáp.
Hắn lặng lẽ ngửi mùi hương từ tóc cô, một mùi hương dịu nhẹ giống như hương thơm trên cơ thể cô vậy.
- "Cũng không hẳn."
Hắn đáp.
- "Anh thích tôi sao?"
Đột nhiên nghe cô hỏi, hắn cũng dừng ngay hành động đang làm, cánh tay đang ôm người cô cũng dần được nới lỏng.
- "Tôi chợt nhận ra mình nên trở về phòng, yên ổn ngủ một giấc."
Tô Tuệ Lâm vươn tay, giữ lấy cánh tay hắn.
- "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Ánh mắt Tô Tuệ Lâm đầy kiên định nhìn vào hắn.
- "Cô thật sự muốn nghe sao?"
Tô Tuệ Lâm im lặng hồi lâu. Nếu hắn trả lời thì sao? Nếu hắn nói là phải, hắn thích cô. Cô sẽ vui hay lo sợ đây? Còn nếu hắn nói không, tiếp theo đó là hàng loạt câu nói đầy thương tổn. Vậy chẳng khác nào cô lại phải vì những lời này mà cảm thấy khó chịu.
Thấy cô trầm mặc, Nhậm Tử Phàm bật cười, lại một lần nữa ôm cô trở ngược vào lòng.
- "Mau ngủ thôi, nhiệt tình này của cô tôi không nở từ chối!"
Lúc này, Tô Tuệ Lâm mới kịp hoàn hồn, giương to hai mắt nhìn hắn.
- "Không được, anh mau về phòng đi."
Vừa nói, cô vừa đẩy hắn ra khỏi giường. Nhưng nếu Nhậm Tử Phàm là người dễ dàng nghe theo lời người khác như thế, thì khẳng định người đó không phải hắn, là giả mạo!
- "Tôi nói rồi, tôi sẽ chờ đến khi cô tự nguyện. Còn bây giờ, tôi chắc chắn sẽ không làm gì cô."
Không chờ cô phản ứng, Nhậm Tử Phàm trực tiếp kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, tay chân cũng không chịu yên ổn mà cứ bám lấy cô.
A!
Hắn nhíu mày, đau đớn khẽ cảm thán.
Tô Tuệ Lâm cứ thế mà cắn vào tay hắn.
- "Tô Tuệ Lâm, cô là chó sao?"
Hắn xoa xoa bàn tay, hậm hực càu nhàu.
Cô lồm cồm ngồi dậy, khó chịu nhìn hắn.
- "Ai bảo anh vô lại vậy chứ!"
Hắn trừng mắt nhìn cô.
- "Còn dám mắng tôi?"
Cô không thèm đoái hoài đến hắn nữa, cứ như thế mà bước xuống giường. Vừa đặt một chân xuống, đã bị hắn kéo ngược trở lại.
Ánh mắt cả hai cứ thế mà chạm nhau, ***g ng của cô lại vang lên những tiếng đập giòn giã.
Phụ nữ hắn gặp, kết giao với hắn cũng rất nhiều. Khi còn ở Mỹ, hắn cũng đã từng có bạn gái, nhưng tất cả đều bị ông Nhậm giải quyết triệt để. Nhưng nếu không có ông Nhậm ra tay, hắn cũng sẽ chính tay kết thúc những mối tình đó. Bởi vì bọn họ không phải người có thể bên hắn, gắn bó lâu dài. Chung quy vẫn là \' ta về ta tắm ao ta\', phụ nữ Trung Quốc vẫn là phù hợp nhất.
Lần đầu gặp Tô Tuệ Lâm, hắn đã bị vẻ đẹp của cô đánh gục. Nhưng chính bởi vì bị ông Nhậm ép buộc, tiếng xấu của bà Tô đồn xa nên hắn đâm ra có cái nhìn không tốt về gia đình cô. Hắn cho rằng cô lợi dụng ông Nhậm để bước chân vào Nhậm gia, lợi dụng ân tình của cha mình năm xưa để trói buộc hắn.
Những ngày qua sống cùng nhau, tuy chưa thể gọi là thời gian dài, nhưng đủ để hắn nhìn nhận lại một lần nữa. Hắn thừa biết cô bị mẹ và em gái đối xử như thế nào, chèn ép, bắt nạt ra sao... Chẳng qua hắn không muốn xen vào chuyện gia đình của cô, càng không muốn liên quan đến.
- "Mau ngủ thôi, tôi mệt rồi!"
Nhậm Tử Phàm cứ thế mà đóng chặt hai mắt, giọng nói cũng nhỏ dần, nhỏ dần.
Hương bạch đàn trên người hắn thoang thoảng, rất dễ chịu. Tô Tuệ Lâm cứ như thế mà im lặng nằm bên cạnh hắn, chẳng dám cử động. Cô sợ sẽ làm ồn đến hắn.
Hắn nói đúng, cô không nên thích hay có bất cứ mơ mộng gì ở hắn. Nhậm Tử Phàm là người máu lạnh, vô tình, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn,... Huống hồ, hắn đối với cuộc hôn nhân này hoàn toàn là bị ép buộc. Hắn ghét Tô gia nhà cô, ghét luôn cả cô, vì hắn nghĩ chính cô là nguyên nhân khiến hắn bị chèn ép, bị bó buộc. Nếu một ngày, chẳng may ông Nhậm có mệnh hệ gì. Lúc đó, hắn không còn phải ôm lấy cuộc hôn nhân này, và sẵn sàng vứt bỏ cô như lời hắn từng nói với Hứa Dĩ An hôm đó.
Đến khi mở mắt thức dậy thì Nhậm Tử Phàm đã đi mất, hơi ấm bên cạnh cũng tan dần.
Cô lật đật bước xuống giường, lặng lẽ vén rèm cửa. Vừa hay, lại đúng lúc hắn bước vào trong xe.
Hắn vẫn tuấn tú như thế, vẫn là những bộ vest phẳng phiu, dáng dấp đầy phong thái. Mọi người hay nói, Nhậm Tử Phàm rất giống với mẹ của hắn, đặc biệt là đôi mắt. Hôm trước cô tình cờ đến phòng hắn, lại được nhìn thấy bức ảnh gia đình được đặt trên bàn, cô thật sự đã tin.
Chỉ một hai ngày không gặp, Tô Mộng Dao đã thay đổi hắn. Thường ngày đến cả nhìn thấy cô cũng làm cô ta bực bội, nhưng hôm nay lại tự động đến tím, còn ấp úng bên ngoài cửa.
- "Em còn có chuyện gì?"
Nhìn thấy cô ta cứ đứng mãi ở đó, Tô Tuệ Lâm cũng lấy làm tò mò, bèn hỏi.
Lúc này, Tô Mộng Dao mới bước chân vào trong, đi đến chỗ cô.
- "Chị... Còn giận em chuyện hôm đó sao?"
Tô Tuệ Lâm nhíu mày, nhìn bộ dạng lạ lẫm này có chút không quen.
- "Chị, em xin lỗi! Hôm đó em nóng giận nên mới ăn nói như thế. Chị có thể tha lỗi cho em được không?"
Thấy hai mắt Tô Mộng Dao cũng đã gớm lệ, bộ dạng rất thành khẩn. Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Tô Mộng Dao biết hối lỗi, nhận ra cái sai của mình, cô cũng không nỡ trách.
- "Được rồi, đừng khóc nữa! Chị không giận em, ai bảo em là em của chị chứ!"
Tô Mộng Dao mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
- "Chị, em sai rồi! Sao này sẽ không như vậy nữa."
Nói rồi, Tô Mộng Dao sà vào lòng cô, khóc sướt mướt như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Mộng Dao như thế.
- "Mộng Dao, chị không giận cũng không trách em. Chỉ cần em có thể hiểu những gì chị làm, em sống vui vẻ, hạnh phúc là chị vui rồi."
Tô Mộng Dao sờ lên mặt cô, lo lắng hỏi hang.
- "Hôm đó bởi vì em nên chị mới bị mẹ tát. Chị, chị có đau lắm không?"
Cô mỉm cười lắc đầu.
- "Không đau. Chị không đau."
- "Trước đây là do em suy nghĩ ngu ngốc, ích kỷ... Bây giờ em mới biết chị thật sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho em. Vậy mà em lại còn hiểu lầm chị, ghét chị, thậm chí là dùng những từ khó nghe để mắng chị."
Tô Mộng Dao nhìn nhận lại những chuyện sai trái trước đây mình đã làm, nhận ra được bản thân đã làm nhiều chuyện quá đáng. Sau mấy hôm suy ngẫm, cuối cùng cũng quyết định tìm đến cô để nhận lỗi.
Cô rất dễ xúc động, chỉ cần một vài hành động nhỏ thôi cũng đủ làm cô khóc một trận. Hôm nay là ngày vui, cuối cùng chị em cô có thể hòa hợp, giải quyết những mâu thuẫn trước kia. Chẳng hiểu sao cô lại khóc.
- "Được rồi, đừng khóc nữa! Lớn từng này rồi còn mè nheo sao? Xấu quá đi."
Tô Tuệ Lâm nở nụ cười thật tươi trêu chọc.
Nghe vậy, Tô Mộng Dao cũng lao nhanh nước mắt, mỉm cười nắm lấy tay cô.
- "Chị, em đến đây cũng lâu rồi, vẫn chưa được tham quan hết Giang Châu. Hay ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi, luôn tiện em cũng muốn mua quần áo mới!"
Nói cũng đúng, chị em bọn họ cũng chưa từng ra ngoài cùng nhau. Khi còn nhỏ, nhìn những cặp chị em khác vui đùa, cùng nhau đi mua sắm,... Cô lại thấy rất ghen tị, rất muốn được như họ. Nhưng chẳng phải đến cuối cùng cũng có thể thực hiện được sao? Mọi thứ vẫn chưa muộn, bây giờ làm lại từ đầu vẫn còn kịp.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.