Ở vùng đất Giang Châu, không ai lại không biết đến Nhậm gia tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng với vườn trà xanh bạt ngàn.
Dưới ánh nắng ban mai, từng lớp sương mù bắt đầu tan dần, mở ra một vườn trà xanh bất tận. Từng người công nhân, vác trên vai những chiếc giỏ mây, bắt đầu thu hoạch lá trà. Dệt nên khung cảnh sống động mà bình dị.
Mọi người thay phiên nhau xì xào to nhỏ, mà trọng tâm của chuyện này chính là cô gái trẻ đang chăm chú hái từng Pu'p trà xanh ươm, dưới sự chỉ dẫn của một cô gái khác.
- "Cô ấy là thiếu phu nhân mới được gả cho nhị thiếu gia có đúng vậy không?"
Những người khác lại xen vào câu chuyện.
- "Đúng rồi. Sao lại ở đây hái lá trà với chúng ta?."
- "Da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp như thế chắc chắn là con gái của gia đình giàu có. Gả cho nhị thiếu gia, đương nhiên ăn sung mặc sướng, sao cô ấy lại bị bắt đến đây làm việc?"
Một người khác, điệu bộ như biết được ngọn nguồn, lật đật chạy đến góp chuyện.
- "Gia đình giàu có mà phá sản thì cũng giống như chúng ta mà thôi. Tôi nghe được, nhị thiếu gia cưới cô ta chính là bị Nhậm lão gia ép cưới. Nếu không phải có hôn ước từ nhỏ thì cô ta chắc chắn còn sống tệ hơn bây giờ nữa kìa!"
- "Còn không lo làm việc, bàn tán cái gì?"
Đang bàn tán sôi nổi, thì phía xa có một người đàn ông, tuổi chừng 40, mặc trên người bộ quần áo màu xám, gương mặt nghiêm khắc hắn giọng nhắc nhở. Ngay lập tức, đám người tọc mạch chuyện người khác cũng giải tán, việc ai nấy làm.
Thấy cô gái vẫn im lặng, chuyên tâm học hỏi, mặc kệ mồ hôi đã nhễ nhại khắp gương mặt, Tiểu Lộ không thở dài có chút thương xót. Không chịu được liền lên tiếng.
- "Nhị thiếu phu nhân, cô đừng suy nghĩ nhiều nhé! Bọn họ chính là rảnh rỗi lo chuyện người khác."
Cô đưa tay lau nhanh mồ hôi, mỉm cười đáp.
- "Không sao, tôi không bận tâm đâu. "
Tiểu Lộ là người đầu tiên đến bắt chuyện với cô ở nơi xa lạ này. Cũng nhờ có cô ấy, cuộc sống những ngày qua của Tô Tuệ Lâm mới không trở nên buồn chán.
Cả một ngày làm việc ngoài trời, cuối cùng cũng đã đến lúc nghỉ ngơi. Trời vừa sập tối, cô lê đôi chân mệt mỏi trở về phòng ngủ. Với tình trạng bây giờ, cô chỉ cần tắm rửa thật thoải mái, sau đó vùi người vào trong chăn đánh một giấc ngon lành... Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi. Nhưng mọi chuyện chỉ là do cô tưởng tượng, thực tế là thứ thiết thực nhất lúc này.
Người đàn ông khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài được bao bọc bởi áo gi lê màu đen sang trọng. Gương mặt điển trai, mắt hổ mày kiếm, nước da trắng trẻo...gương mặt điển trai, đường nét hài hòa, ánh mắt lạnh lùng khó tả. Nhìn thôi cũng đủ biết người này là ai. Đây chính là nhị thiếu gia của Nhậm gia, Nhậm Tử Phàm.
- "Tô đại tiểu thư hôm nay thích nghi với công việc tốt nhỉ!"
Cô đã gả cho hắn được hai ngày rồi sao? Nếu không gặp hắn ở đây, có khi cô còn tưởng bản thân đến Nhậm gia làm thuê đấy chứ!
- "Đây là nơi ở của công nhân, đối với người thân phận cao quý như nhị thiếu gia đây... Chỉ e là không hợp!"
Người phụ nữ mà ông nội đích thân chọn, quả thật rất xuất chúng. Gương mặt, vóc dáng,... Mọi thứ đều rất xinh đẹp. Nhưng rất tiếc, hắn lại không vừa mắt!
- "Cô không cần bận tâm, lo cho xa như vậy. Đây là nhà tôi, tôi muốn đến và đi chỗ nào, cô quản được chắc!"
Nếu không phải vì ba cô mất sớm, mẹ lại ham mê cờ bạc thì cô cũng không đến mức phải gả đến nơi xa xôi như thế này, mang tiếng là nhị thiếu phu nhân thực chất lại sống chẳng khác gì một người làm công.
- "Được. Vậy thì nhị thiếu gia cứ tự nhiên tham quan."
- "Đứng lại!"
Nhậm Tử Phàm ra lệnh.
Cô cũng tạm thời không dám làm trái lời hắn, ngoan ngoãn đứng lại chờ hắn sai bảo.
- "Trở thành bộ dạng này rồi vẫn không bỏ được tính ngạo mạn trước kia à! Cô nghĩ cô vẫn còn là đại tiểu thư sao? Để cô đặt chân vào Nhậm gia chính là sai lầm của ông tôi. Loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý như cô, được gả vào đây chính là chuột sa hủ nếp. Quá hời rồi còn gì!"
Tô Tuệ Lâm đối với những lời lẻ khinh bỉ, gièm pha này cô đã sớm chấp nhận được. Bà Tô dấn thân vào cờ bạc, đến nổi nhà cũng đem cầm cố. Nếu không nhờ có ông Nhậm cứu giúp, chỉ e là cô cũng đã bị bọn người cho vay nợ, bán vào kỹ viện để đổi lấy tiền mà mẹ cô đã nợ bọn chúng.
- " Chúng ta cùng một loại người không phải hay sao? Sở dĩ anh không dám cãi lại ông, chính là sợ ông sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của mình. Nhậm Tử Phàm, anh cũng là kẻ sống bám vào người khác mà thôi!
Cơn giận đã lan tỏa chẳng thể kiềm chế được nữa, hắn lập tức P0'p chặt lấy cổ cô, đẩy cô đến một bức tường bằng một lực rất mạnh. Tô Tuệ Lâm nhíu mày cố gắng chịu đựng cơn đau.
- "Cô nói lại một lần nữa thử xem!"
Hắn khẽ đáp.
Tuy chỉ là một lời nói bình thường, nhẹ nhàng. Nhưng sống lưng của cô bởi vì những lời này mà trở nên lạnh toát.
Tô Tuệ Lâm gần như bị ngạt thở, cố gắng gở bỏ bàn tay lớn đang P0'p chặt cổ mình ra, sắc mặt trở nên ửng đỏ, từng đường gân guốc cũng hiện rõ trên gương mặt.
Ngay lập tức, Nhậm Tử Phàm xoay người ném cô trở ngược lên giường một cách không thương tiếc. Trong lúc cô còn đang tận hưởng cảm giác đau đơn khi nãy, thì hắn cũng lau đến áp chặt lên người cô, bắt đầu giở trò.
Tô Tuệ Lâm hốt hoảng theo phản xạ đánh lung tung vào người hắn. Nhậm Tử Phàm cũng nhanh chóng bắt lấy hai tay không yên phận của cô, chế trụ *** đầu.
- "Anh đang làm gì vậy hả?... Bỏ ra! Bỏ ra!"
Cô ra sức kêu gào.
- "Còn giả vờ thanh cao làm gì?"
Vừa nói, đôi bàn tay gầy gò của hắn cũng men theo chiếc áo thon thả của cô ***.
Tô Tuệ Lâm càng trở nên sợ hãi, hai mắt cũng bị hành động điên rồ của hắn dọa cho một phen rơi lệ.
- "Đừng mà!... Có ai không, cứu tôi với, cứu tôi với! Huhu"
Dường như hắn cũng không có ý muốn dừng lại, hắn tham lam tiến đến chiếc cổ trắng ngần của cô. Hơi thở ấm nóng cứ dao động bên tai khiến Tô Tuệ Lâm vô cùng căng thẳng nhắm chặt hai mắt cầu xin hắn.
Âm thanh cười lớn vang dội khắp căn phòng. Kèm theo âm giọng đầy khinh bỉ.
- "Yên tâm đi. Tôi không có nhu cầu mua vui trên thân thể của cô đâu. Cô... Không xứng!"
Dứt lời, hắn cũng lập tức ngồi bật dậy, chỉnh sửa lại quần áo. Chỉ để lại một câu nói, tưởng chừng đơn giản nhưng nó chính là dự báo cuộc sống của cô sau này. Một cuộc sống chẳng khác gì địa ngục.
"Những ngày tháng sau này, cô phải sống cho thật tốt. Bởi vì chưa biết được sắp tới đây, tôi sẽ giở thủ đoạn gì với loại người như cô đâu!"
Đến khi Nhậm Tử Phàm rời đi, cửa cũng đã hoàn toàn khép chặt. Cũng là lúc Tô Tuệ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, thả người trên giường, hai mắt ngấn lệ, cỏi lòng cũng trở nên trơ trụi.
Năm đó, chính bởi vì nhờ có ba cô giúp đỡ mà Nhậm Dư An thoát khỏi cái ૮ɦếƭ. Nhưng chẳng may Tô Hiệu lại không qua khỏi, bỏ mạng trong biển lửa. Không ngờ bà Tô lại ham mê cờ bạc đến nổi mất trắng cơ ngơi mà ông Tô gầy dựng. Nhậm lão gia ra tay giúp đỡ chuộc lại căn nhà, và ngỏ ý muốn thực hiện lời hứa năm xưa, bà Tô không chút do dự gật đầu đồng ý. Nhậm lão gia cũng vì muốn báo đáp ân tình mà ông Tô đã cứu con trai mình năm đó, nên quyết định cưới Tô Tuệ Lâm cho cháu trai của mình.
Ngày đầu đêm tân hôn, Nhậm Tử Phàm lại ném cho cô một chiếc giỏ mây, và một vài thứ liên quan đến công việc hái trà.
Cô còn nhớ rất rõ, câu nói mà đêm hôm đó hắn đã nói với cô. Ngày đẹp nhất của người phụ nữ, vậy mà cô lại nhận lấy tủi nhục này.
- "Bắt đầu từ ngày mai, cô chính là công nhân ở vườn trà. Không phải nhị thiếu phu nhân của Nhậm gia."
Hóa ra những câu từ hoa mỹ mà hắn nói trước buổi tiệc cưới, chính là thuận miệng đóng kịch. Sau khi kết thúc, thì đâu lại trở về đấy, trở về bộ dạng ngang tàng mà hắn vốn có.
Sở dĩ cô bị đối xử như thế này, chính là Nhậm Tử Phàm lợi dụng khi ông Nhậm không ở Giang Châu mà làm càn.
Nhưng ngược lại, cô cũng thầm cảm ơn vì công việc này, có thể giúp cô tránh được kẻ ác bá cường hào như hắn.
Tiểu Lộ hào hứng phụ cô mang những cây trà nhỏ di chuyển lên đồi để chuẩn bị xuống đất. Trong lúc cả hai còn đang chăm chỉ xếp những cây con vào giỏ, thì đằng xa một người đàn ông cao ráo đi đến phụ một tay.
- "Tôi giúp hai người một tay."
Khác với Tiểu Lộ, Hứa Dĩ An từ nhỏ đã sống ở nơi này. Chính bởi vì là con trai của Bác Hứa, một người làm lâu năm nhất ở đây rất được ông Nhậm rất xem trọng.
Cô còn đang do dự không biết nên phản ứng thế nào, thì bên cạnh Tiểu Lộ đã vui vẻ trả lời.
- "Cũng may có anh giúp, bằng không em và nhị thiếu phu nhân cũng không biết phải bê hết chỗ cây con này sang bên kia đến khi nào."
Xem điệu bộ nói chuyện, xưng hô thân thiết, cũng có thể nhìn ra được giữa hai người họ giao tình rất tốt.
- "Cảm ơn anh nhé!"
Cô nhìn Hứa Dĩ An, đáp:
Hứa Dĩ An mỉm cười, khách sáo trả lời.
- "Không có gì, việc nên làm mà thôi."
- "Tiểu Lộ, sau này cứ gọi Tuệ Lâm là được rồi."
Cô lên tiếng nhắc nhở.
- "Vậy... Sau này em gọi chị là chị Tuệ Lâm nhé!"
Tiểu Lộ hồ hởi hỏi.
Cô mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời.
Đến nơi xa lạ, gặp những người bạn như thế này... Xem ra, số của cô cũng chưa phải là không may mắn.
Trong căn nhà gỗ phía trên đồi, nhìn qua khung cửa kính trong vắt, dáng dấp cao gầy, thanh tú kia đang hăng say ghi chép thứ gì đó.
Nếu không phải bản tính hắn ngang tàng, thì có lẻ Nhậm Tử Phàm chính là người đàn ông toàn vẹn nhất mà cô từng gặp qua. Nhưng thật đáng tiếc!
- "Từ khi nào mà hai người trở nên bao đồng vậy hả?"
Âm giọng sắc lạnh vang lên, phá tan bầu không khí vui vẻ khi nãy. Sắc mặt Tiểu Lộ cũng trắng bệch, trái ngược hoàn toàn với Hứa Dĩ An, anh ta vẫn không tỏ ra sợ sệt bình tĩnh trả lời.
- "Nhị thiếu gia, tôi thấy chỗ cây con này mang qua bên kia cũng không nhẹ. Huống hồ hai người họ là phụ nữ, những chuyện bưng bê nặng nhọc này thôi thì cứ để tôi làm đi."
Nhậm Tử Phàm khóe môi gợn lên nụ cười khinh bỉ. Bao nhiêu năm không gặp lại, Hứa Dĩ An mà hắn quen biết vẫn không thay đổi. Vẫn mang bộ dạng lúc nào cũng thân thiện giúp đỡ người khác khiến hắn chán ghét vô cùng.
- "Được."
Vừa dứt lời, Lâm Hào cũng hiểu được ý tứ lập tức giao việc cho anh ta.
- "Anh Hứa, số trà khô đã được đóng gói sẵn đang đặt ở trước sân nhà kho. Phiền anh mang hết vào trong kho trước khi mặt trời lặn."
Tô Tuệ Lâm nghe đến đây cũng không chịu được tính bức ép người khác của hắn mà lập tức lên tiếng.
- "Nhậm Tử Phàm, việc này không liên quan đến anh ta. Tôi sẽ tự làm, anh đừng làm khó anh ta nữa!"
Thấy cô thẳng thắn lên tiếng giải vay cho Hứa Dĩ An. Hắn lại được một phen chế giễu.
- "Vừa gặp đã bênh vực nhau đến thế cơ à?."
- "Là do anh ỷ thế ép người mà thôi."
Cô đáp.
- "Còn ngay ra đó làm gì!"
Hắn liếc mắt nhìn về phía Hứa Dĩ An quát lớn.
Thân phận người làm, lấy tư cách gì để lên tiếng phản bác. Hứa Dĩ An cũng im lặng chấp nhận rời đi.
- "Nhị thiếu gia, nếu để nhị thiếu phu nhân bê hết chỗ này sang bên kia e là không được đâu ạ... Với sức lực của cô ấy thì không biết đến khi nào mới xong, hay là tôi ở lại phụ c..."
- "Tôi không nói hai lần."
Tiểu Lộ cũng hiểu được ý tứ câu này, bởi vì cô gái này đã quá quen với những tin đồn từ trước đến giờ của nhị thiếu gia Nhậm gia. Chỉ dám đưa mắt nhìn Tô Tuệ Lâm bên cạnh, xong lại bẽn lẽn đi mất.
- "Anh đúng là đồ bệnh hoạn, ấu trĩ, điên khùng nhất tôi từng thấy."
Mắng hắn một câu cho hạ giận, Tô Tuệ Lâm cũng lập tức trở lại công việc không quan tâm đến những thứ xung quanh.
- "Thay vì mắng tôi, thì cô nên suy nghĩ cách làm sao bê hết chỗ cây này sang bên kia đi. Làm xong mới được nghỉ."
Nói rồi hắn cũng lập tức trở ngược vào trong nhà, mặc kệ ánh nắng mặt trời bắt đầu trở nên gay gắt.
Làm quần quật nửa ngày trời, rốt cuộc chỉ vừa mang đi được phân nửa số cây con trước đó. Tô Tuệ Lâm thân thể rã rời, tựa người vào gốc cây hoa lê cạnh đó nghỉ ngơi một chút.
Không khí ở đây so với ở thành phố Hồ Tây quả thật rất khác biệt. Một nơi phồn hoa nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ. Nơi còn lại thì yên bình, dịu nhẹ, lại trong trẻo.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.