Chương 06

Bị Đánh Tráo 18 Năm

Đang cập nhật 30/05/2025 10:12:43

Nói rồi, bà dắt tay tôi đi lên lầu thay đồ, không thèm nhìn lại phía sau.


Tiếng bước chân vừa dứt, tiếng Lục Yên vang lên đầy hoảng loạn:


“Mẹ ơi! Con sai rồi! Con hứa sẽ không dám nữa, mẹ đừng đuổi con… đừng bỏ rơi con…”


Cô ta nhào tới ôm lấy chân mẹ, nhưng mẹ không hề động lòng.


Bà lạnh giọng, ánh mắt như đóng băng:


“Tôi giữ con trong nhà là vì mười mấy năm tình cảm, không phải để con quay lại hại con gái tôi.”


Tôi lặng lẽ đi theo mẹ, lòng phơi phới như có gió xuân thổi nhẹ trong ng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Yên như một cái xác không hồn đang quỵ dưới chân cầu thang.


Sướng — không cần nói cũng hiểu.


Trên đường đi, mẹ khẽ lên tiếng, giọng mang theo chút day dứt:


“Xin lỗi con, Tiểu Dung… Mẹ không ngờ Lục Yên lại ác ý đến vậy. Nếu con không lanh trí…”


Tôi nắm tay bà, mỉm cười:


“Con không sao đâu, mẹ ạ.”


Tôi lại gọi bà một tiếng “mẹ” — lần thứ hai.


Gương mặt mẹ rạng rỡ hẳn lên. Ánh mắt đầy yêu thương như muốn xoa dịu tất cả những tháng năm tôi đã bị bỏ rơi.


Chỉ vài hôm sau, Lục Yên chính thức rời khỏi nhà.


Nghe nói, ba sắp cho cô ta một căn hộ nhỏ gần khu nhà. Còn tôi? Tôi chẳng buồn để tâm.


Sau bữa tiệc sinh nhật ấy, chuyện về Lục Yên lan khắp trường như lửa gặp gió. Ai ai cũng biết cô ta chỉ là con nuôi, lại còn mang tai tiếng chẳng mấy hay ho.


Bạn bè thân thiết trước kia dạt hết, nhiều người còn bắt đầu tỏ ra thân thiện với tôi. Nhưng tôi chẳng mặn mà với mấy kiểu “gió chiều nào xoay chiều đó”.


Thời gian rảnh, tôi toàn đi chơi với Cố Diễn — người duy nhất không cần phân biệt tôi là ai, vẫn luôn đối xử với tôi như cũ.


Một chiều tan học, Cố Diễn đột nhiên lôi tôi vòng vèo qua mấy con hẻm rồi trốn trong bồn cây gần khu nhà.


Tôi nheo mắt:


“Làm gì lén lút thế? Kéo tôi ra đây để hóng gió à?”


Hắn lấp lửng:


“Chờ chút đi. Sắp có màn kịch hay rồi.”


Tôi nhún vai, tặc lưỡi chịu thua. Được, tôi chờ.


Chỉ vài phút sau, từ xa, Trình Lục Yên và ba tôi xuất hiện.


Họ đang cãi nhau, mặt người nào cũng căng thẳng.


Tôi liếc sang Cố Diễn:


“Chỉ có vậy thôi hả?”


Hắn ra hiệu im lặng:


“Khoan đã, chưa hết đâu.”


Quả nhiên.


Một người phụ nữ lạ mặt — trông dữ dằn và quen biết — hùng hổ bước đến chỗ hai người họ. Ba người đứng đúng ngay tầm nghe của tôi và Cố Diễn.


Người phụ nữ kia lớn tiếng:


“Bao giờ ông mới cho Lục Yên dọn về? Mấy ngày nay rồi, còn chưa xử lý xong con bé kia sao?!”


Ba tôi toát mồ hôi:


“Tôi cũng muốn nhanh… nhưng mà chuyện Lục Yên làm ầm lên, giờ chưa lắng xuống được…”


Lục Yên giận dữ hét lên:


“Ba! Sao lại nói là do con gây ra? Người bị hại là con mà!”


Ba tôi bị kẹp giữa, mặt mũi nhăn nhó như ăn phải khổ qua:


“Được rồi, về nhà nói tiếp đi. Đừng cãi nhau giữa đường…”


Nhưng người phụ nữ kia không buông tha:


“Thế cổ phần của con bé kia, ông chiếm được bao nhiêu rồi? Mẹ con tôi phải chịu cảnh này tới bao giờ nữa hả?!”


Câu nói ấy… như một quả bom nổ tung giữa lòng tôi.


Tôi đã có linh cảm — nhưng khi nghe tận tai, vẫn không khỏi sốc.


Bên cạnh, Cố Diễn cũng quay sang nhìn tôi, nhướng mày ra hiệu:


“Sao? Làm gì tiếp?”


Tôi cong môi:


“Làm gì à? Thì quét sạch luôn chứ sao.”


Tôi lặng lẽ rút điện thoại, chụp lại cảnh ba người họ đứng cạnh nhau — ánh mắt tôi sáng lên như vừa tóm được chứng cứ sống.


Có vẻ… cuộc chơi mới chỉ vừa bắt đầu.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, ba mẹ lại lời qua tiếng lại về chuyện công ty.


Tôi chẳng hiểu rõ mấy tranh cãi liên quan đến cổ phần hay tài chính, chỉ chăm chú nhìn sắc mặt của ba.


Ông ta trông bức bối thấy rõ. Đến lúc cao trào, mẹ buông đũa xuống, giọng lạnh như băng:


“Ông làm ở công ty nhà tôi bao nhiêu năm rồi, đến nỗi quên luôn công ty này mang họ gì sao? Ông tưởng là họ Trình thật đấy à?”


Ba tôi sững người. Sắc mặt lập tức tái lại như gan heo, thở gấp nhưng không dám phản bác.


Dưới bàn, tôi thấy tay ông ta siết chặt đến mức nổi gân xanh.


Lúc này, tôi biết — đã đến lúc phải để mẹ biết sự thật về thân phận của Lục Yên.


Mẹ xử lý những chuyện thế này luôn nhanh gọn hơn tôi nhiều.


Sau bữa cơm, tôi lén tìm mẹ, đưa bà đoạn video quay trộm được ban chiều. Đó là bằng chứng không thể chối cãi.


Mẹ xem xong, chỉ khẽ thở dài, vẻ mặt không quá ngạc nhiên — có lẽ bà đã nghi ngờ từ sau tiệc sinh nhật rồi.


Bà xoa đầu tôi, ánh mắt đầy trìu mến:


“Yên tâm đi con.”


Tôi gật đầu. Lúc ấy tôi đã biết — ba tôi, sớm muộn gì cũng mất trắng.


Tôi tiếp tục đi học như thường, nhưng Lục Yên thì không được yên như thế.


Sau vụ bữa tiệc, danh tiếng cô ta rơi xuống đáy. Bạn bè quay lưng, thậm chí có người còn bắt đầu bắt nạt lại cô ta — một kiểu trả đũa âm ỉ nhưng cay nghiệt.


Lục Yên không chịu nổi, và như thường lệ, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.


Mấy ngày đầu còn tạm yên, nhưng rồi bản tính cũ trỗi dậy — cô ta lại bắt đầu bày trò.


Sáng hôm đó, trước giờ vào lớp, tôi vào nhà vệ sinh như thường lệ.


Khi xong việc, tôi phát hiện cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài.


Trẻ con quá.


Tôi nhanh chóng leo qua vách ngăn — một kỹ năng sinh tồn không ai dạy, nhưng tôi luyện thành từ bé.


Vừa đáp đất, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt phì cười.


Trình Lục Yên đang đứng đó, hai tay cầm một xô nước bẩn chuẩn bị dội thẳng vào đầu tôi.


Tôi nhẹ nhàng nhấc chân, đá một cú — cái xô lật ngược, nước dội thẳng vào chính người cô ta.


Lục Yên ướt từ đầu tới chân, nhìn chẳng khác gì cái giẻ lau nhà vừa bị vắt dở.


Cô ta gào lên như phát điên:


“Trì Dung!!! Tao muốn mày ૮ɦếƭ!!!”


Tôi không nói một lời, mặt không biểu cảm quay lưng bước đi.


૮ɦếƭ à?


Tôi nghĩ… người sắp “૮ɦếƭ” chắc là cô ta mới đúng.


Chỉ trong thời gian ngắn, mẹ tôi đã hành động thần tốc.


Bà thuê luật sư, thu thập đầy đủ bằng chứng Trình Hạo Ng*ai t*nh trong thời kỳ hôn nhân.

Novel79, 30/05/2025 10:12:43

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện