Chương 03

Bẫy Ngọt

Đang cập nhật 30/05/2025 10:06:03

Lòng dạ ích kỷ, thích hư vinh, tham lam vô độ.


Nhưng có một điều tôi không hiểu.


Cô ta là con một, vậy rốt cuộc Đàm Hạo là ai?


Sáng hôm sau, vì trong lòng vô cùng bài xích Đàm Nhan, tôi quyết định đến nhà bạn thân ở nhờ.


Tất nhiên, đây cũng là một phần trong kế hoạch của tôi.


Tôi tùy tiện bịa ra một lý do để nói với Đàm Hạo:


"Bạn em bị ốm, cần người chăm sóc. Em sẽ tạm thời qua đó ở vài ngày, một thời gian nữa sẽ về."


Đồng thời, tôi thêm WeChat của Đàm Nhan, bảo cô ta có gì thì cứ báo với tôi.


Ban đầu, cô ta tỏ vẻ không vui:


"Sao phải kết bạn WeChat chứ? Chị ơi, em chỉ tạm ở đây thôi, vài tháng nữa là đi rồi mà. Chị có việc gì thì cứ nhắn cho anh trai em là được."


Tôi cười nhạt:


"Nhà rộng thế này, vẫn cần có người trông nom chứ. Ví dụ như tủ quần áo của chị, thường có người đến mượn đồ, ai mượn, ai trả, chị cũng chẳng nhớ hết được. Chị vốn là người vô tư, nên cần em giúp chị trông coi nhà một chút đấy."


Đàm Nhan nheo mắt nhìn tôi, giọng đầy nghi ngờ:


"Toàn là hàng hiệu mà chị cũng cho người ta mượn à? Ai lại cứ mượn hoài thế? Chẳng qua là chị keo kiệt thôi, có phải vì em mặc bộ đồ ngủ của chị tối qua không? Nó có hỏng đâu, sao phải kiếm cớ?"


Tôi không giải thích.


Không sao cả. Vì chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của tôi.


Về phòng, tôi lập tức nhắn tin cho cô bạn thân làm người mẫu – người thường xuyên mượn quần áo của tôi để chụp ảnh – nói cho cô ấy biết kế hoạch.


Cô ấy lập tức đồng ý giúp, thậm chí còn tỏ ra vô cùng phẫn nộ.


Lúc tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, điện thoại vang lên đúng lúc.


Là bạn tôi gọi đến.


Tôi giả vờ như không biết chuyện:


"Trả quần áo à? Quần áo gì cơ? À à, tôi quên mất cậu mượn từ bao giờ rồi… Ừm, bộ đó không cần trả lại đâu, thực ra tôi có một cái giống hệt, không sao cả. Nhưng nếu cậu không thích thì cứ gửi trả lại cũng được…"


Tôi cúp máy.


Đàm Nhan nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sáng rực:


"Chị mua nhiều đồ giống hệt nhau lắm à?"


Cá sắp cắn câu rồi sao?


Tôi gật đầu:


"Đúng vậy, chị có rất nhiều bộ quần áo giống hệt nhau. À phải rồi, hôm qua chị cãi nhau với anh trai em nên mới có thái độ không tốt với em. Chị biết robot hút bụi có thể dọn sạch, nhưng bộ sofa đó rất đắt, phải thuê người đến vệ sinh. Chuyện chị chuyển ra ngoài là vì bạn chị thực sự có việc, nhưng nếu em cần gì cứ nhắn cho chị, chị sẽ dành thời gian quan tâm đến em."


Lúc này, Đàm Nhan mới ngoan ngoãn đáp:


"Chị cứ đi đi, em sẽ giúp chị trông nhà thật tốt."


Tôi khẽ “ừm” một tiếng:


"Nếu chị muốn quay về, sẽ gọi báo trước cho em… Còn nữa, đừng tự ý động vào đồ đạc trong nhà nhé… Trong đó có camera giám sát đấy."


Đàm Nhan lập tức đảo mắt nhìn xung quanh:


"Chị lừa em à? Sao em không thấy cái nào?"


Tôi không nói gì, chỉ cười cười.


Rời khỏi đó, tôi lập tức gọi cho Đàm Hạo:


"Đàm Hạo, em không thể lúc nào cũng trông chừng Đàm Nhan được. Khi nào rảnh, anh hãy qua xem con bé một chút. Sau này em sẽ mời hai người ăn một bữa."


Anh ta không nói nhiều, chỉ ậm ừ đồng ý.


Đến nhà bạn thân, cô ấy lập tức gọi ngay cho ba mình.


Ba cô ấy chính là chủ thầu hệ thống an ninh và giám sát của khu chung cư tôi ở, toàn bộ camera trong tòa nhà đều do công ty ông ấy lắp đặt, nên tôi dễ dàng lấy được lịch sử ra vào.


Trong video giám sát, ngày hôm sau khi tôi rời đi, Đàm Hạo đã đến nhà tôi, ở lại suốt cả ngày.


Ngày thứ hai, vẫn không rời khỏi đó.


Ngày thứ ba, cũng vậy.


Tôi nhếch mép cười lạnh.


Tôi không tin anh ta chỉ đơn giản là đến để "chăm sóc em gái"!


Đến ngày thứ tư, tôi liên lạc với cô bạn người mẫu, nhờ cô ấy ghé qua nhà tôi trả quần áo, tiện thể giúp tôi làm một việc.


Cô ấy lập tức đồng ý.


Xong xuôi, tôi nhắn tin cho Đàm Nhan:


"Bạn chị muốn qua trả đồ, em giúp chị mở cửa nhé."


Nhân tiện, tôi cũng vào xem nhật ký WeChat của cô ta.


Cài đặt quyền riêng tư của cô ta cho phép hiển thị bài đăng trong vòng nửa năm. Phần lớn bài viết đều là ảnh selfie và đồ ăn, tần suất cập nhật từ một đến hai bài mỗi ngày.


Thế nhưng, đã bốn ngày trôi qua mà không có bài đăng nào mới.


Chỉ có hai khả năng:


Cô ta không đăng gì.


Cô ta đã chặn tôi xem.


Trực giác mách bảo rằng có chuyện không ổn. Vì vậy, tôi quyết định thông qua Đàm Hạo để kiểm chứng.


Tôi hẹn anh ta đi ăn.


Chỉ vài ngày không gặp, anh ta đã có vẻ mất tập trung, không còn dịu dàng như trước, mà lại có chút thiếu kiên nhẫn.


Tôi biết chắc chắn có liên quan đến Đàm Nhan.


Nhưng tôi hận cô ta đến tận xương tủy, nên cũng chẳng buồn để ý nhiều.


Tôi thả một quả bom khói:


"Dạo này em bận quá, không quan tâm đến anh nhiều, cũng chưa hỏi thăm tình hình của anh. Anh vẫn đang làm part-time ở công ty máy tính đó chứ?"


Đàm Hạo nhẹ gật đầu:


"Ừ, gần đây anh đi sớm về khuya, bận lắm."


Tôi cười nhạt:


"Thế còn em gái anh thì sao?"


Anh ta thờ ơ đáp:


"Mặc kệ nó. Qua kỳ nghỉ hè thì nó cũng về thôi."


Chúng tôi tiếp tục tán gẫu một lúc. Sau đó, tôi tắt điện thoại, rồi giả vờ nói:


"Điện thoại em hết pin rồi. Anh có WeChat của Triệu Nam không? Cho em mượn gọi một cuộc đi, em có việc cần dặn dò cô ấy."


(Triệu Nam chính là cô bạn người mẫu của tôi.)


Ánh mắt Đàm Hạo lóe lên một chút bất thường, nhưng vẫn đưa điện thoại cho tôi. Tuy nhiên, anh ta lại cố tình mở sẵn khung chat với Triệu Nam.


Tôi bước ra xa một chút nhưng vẫn trong tầm mắt anh ta, đeo tai nghe vào, hơi nghiêng người đứng đó.


WeChat có thể vừa gọi thoại vừa nhắn tin cùng lúc.


Nhờ vậy, khi đeo tai nghe, Đàm Hạo sẽ nghĩ rằng tôi thực sự đang trò chuyện với Triệu Nam, trong khi anh ta cũng không thể thấy tôi đang làm gì với điện thoại của anh.


Tôi nhanh chóng mở trang cá nhân của Đàm Nhan . quả nhiên, cô ta đã chặn tôi xem bài đăng.


Vài ngày trước, cô ta vẫn thường xuyên đăng ảnh selfie.


Nhưng đến ngày thứ tư . cũng chính là ngày Triệu Nam mang quần áo đến trả, cô ta đăng một bức ảnh theo phong cách "bạn gái quyến rũ", khoe đôi chân dài, kèm caption:


[Bảo bối mới tậu hôm nay…]


Trong ảnh, cô ta lần lượt mặc lên người:


Chiếc váy len ngắn tay của Fendi.
Áo Polo họa tiết đầu hổ của Burberry.
Váy lụa hoa tử đằng của Dior.
Ha! Quả nhiên, cắn câu rồi!


Tôi nhanh chóng thoát ra.


Nhưng vô tình liếc thấy một tin nhắn trong khung chat:


[Anh ơi, khi nào thì chia tay con nhỏ tên Trần Đình đó vậy? Em nghe cái tên có chữ "Đình" là đã thấy bực rồi. Anh còn nhớ hồi cấp ba, ba mẹ anh giúp em xử lý vụ của Thẩm Đình không? Con nhỏ đó suýt khiến em bị đuổi học đấy! Anh chia tay nó đi, có được khônggg?]


Đàm Hạo nhắn lại:


[Được, đợi em về Thanh Đảo rồi anh sẽ nói lời chia tay.]


Đàm Nhan gửi thêm một icon mỉm cười:


[Anh trai thương em nhất luôn! Lần trước em bảo muốn đi chơi, anh nói nhất định sẽ tìm cho em một chỗ ở thật tốt. Hứ, ai mà ngờ cách của anh lại là tìm một ‘chị đại gia’ để yêu chứ. Đồ anh trai xấu xa, không được đối xử tốt với Trần Đình đâu nhé!]


Tôi bật cười lạnh lẽo.

Novel79, 30/05/2025 10:06:03

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện