"Hình như tôi tiết lộ hơi nhiều rồi thì phải"
Hai tay ông thầy bói đó đan vào nhau, hai ngón cái chà sát vào nhau. Đôi mắt nhìn xa xăm như muốn biểu hiện một ý đò nào đó.
Mọi người nhìn vào ông thầy bói với gương mặt khó hiểu. Bỗng bố của cô đứng dậy đi về phía ông thầy bói.
Bố cô ra đứng cạnh ông thầy bói đó, lấy trong túi ra một sấp tiền dày cụp toàn là tờ 500 đúc vào trong tay nải của ông thầy đó.
"Mong thầy giúp đỡ cho"
Bây giờ mọi người mới hiểu ra. Hóa ra là ông thầy đó biết nhà Thiên Phong giàu nên nói thế để cố nài thêm tiền đây mà.
"Thôi được rồi, tôi thấy nhà anh chị đủ thành ý tôi mới nói đó"
Rồi ông ta bấm tay, miệng liên tục lẩm bẩm nói cái gì đó. Mắt nhắm lại, mặt hơi nhăn.
Ông ta mở mắt nhưng tay vẫn bấm, miệng mấp máy lẩm bẩm. Điều này khiến mọi người trong nhà càng suốt ruột hơn.
Thật ra ông thầy bói này đã biết được hết mọi chuyện rồi nhưng mà hắn cố làm như vậy để vòi thêm tiền của nhà này.
Bố của Thiên Phong rút ra một sấp tiền đô la Mỹ ra, đặt thẳng lên tay của lão thầy bói kia. Vừa đặt tiền lên tay thì lão nở một nụ cười tươi rồi nói.
"Ra rồi"
"Bọn này cả đời chỉ có hai ngày đẹp để cưới nhau thôi, ngày thứ nhất đã qua từ hai năm trước rồi, còn ngày thứ hai thì vào chủ nhật tuần sau nữa"
Nghe đến đây thì tất cả đều nhẹ lòng, mặt ai cũng hớn hở vui mừng. Thật may mắn là không có chuyện gì chắc trở xảy ra.
Mà có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chắn chắn Thiên Phong vẫn lấy Lam Y, chẳng có ai ngăn cản được anh cả. Xem bói chỉ qua là theo ý của bố mẹ hai bên mà thôi. Khó khăn lắm cô mới chấp nhận tình yêu này cơ mà thì làm gì nghe lời nói của ông thầy bói là bỏ cô chứ.
Nhưng mà ông này bói tốt thì thôi còn nếu nói vớ vẩn thì có ૮ɦếƭ anh cũng chả cho chỗ để chôn đâu.
Nói xong ồng thầy bói sách tay nải của mình cùng với một tên đồ đệ đi ra về.
"Chào thầy"
"Cảm ơn thầy"
"Thầy đi thong thả"
Bố mẹ cô cũng đứng dậy, xin phép bố mẹ anh để ra về và chuẩn bị cho lễ cưới vào chủ nhật tuần sau nữa.
Vừa bước ra dedns ngoài cửa chào tạm biệt để ra về thì Tâm Phúc khóc thét lên, kêu như xé vải. Hai tay chìa ra phía Lam Y như muốn cô bế nó vậy.
Lam Y nhìn thấy vậy, cô liền dang tay bế con từ tay bà giúp việc. Thiên Phong nhìn thấy vậy liền cười mỉm một cái.
Anh không ngờ thằng bé này lại hiểu chuyện đến như vậy, hôm đó anh nói chuyện với nó thế thôi mà hôm nay nó lại làm thật. Nhưng chỉ tiếc là không cần đến vở kịch của nó thì anh và cô đã làm hòa rồi.
"Oe...oe..."
"Hình như nó không muốn mẹ nó về" bà giúp việc nói.
"Con xin phép hai bác con đưa cháu về nhà ạ"
"Được, nó là con của con mà"
"Từ sau phải đổi cách xưng hô đi"
Thằng bé nín hẳn không khóc nữa, nhưng lúc ra xe ngồi thì lại gào lên khóc. Mọi người chả hiểu làm sao.
"Oe...oe...oe"
Lần này nó lại khóc to hơn trước. Thiên Phong lại gần dỗ nó.
"Được rồi, sang đây bố bế nào"
Thiên Phong ôm Tâm Phúc, vỗ nhẹ vào sau lưng.
"Mẹ không bỏ bố con mình đâu, tuần sau nữa là mẹ sẽ về với bố con mình rồi"
Thiên Phong vừa nói xong, thằng bé nín hẳn luôn, không khóc nữa, nó gục đầu trên vai anh ngủ thiếp đi.
"Được rồi, em cứ về đi, con để đây cho anh, nhà em còn nhiều việc mà"
"Vậy anh chăm sóc con, em về nhé"
Thiên Phong gật đầu, rồi vẫy tay chào tạm biệt Lam Y.
"Con chào bố mẹ con về"
Bố mẹ cô cũng vẫy tay chào bố mẹ anh.
Lần này Lam Y không phải lái xe nữa vì anh đã bảo tài xế lái xe của nhà cô đưa mọi người về. Anh sợ nếu cô lái xe như hồi sáng thì sẽ bị sảy ra chuyện gì mất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.