CHƯƠNG 77
Xe ngựa thoát khỏi Hàn Vương xong, vọt vào trạm kiểm soát Sắc Lặc quốc. Trạm kiểm soát sĩ binh đã sớm nhận được mệnh lệnh, cũng không ngăn trở. Xe ngựa lướt qua trạm kiểm soát, thẳng đến trạm dịch gần đó mà đi.
Lúc này, ở cửa trạm dịch, sớm đã có hai người lo lắng cùng đợi . Thấy xe ngựa chạy như bay đến, người trẻ tuổi phía trước trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng. Xe ngựa vừa mới dừng lại, người nọ liền nhanh đi vài bước tới phía trước, tay có chút run rẩy xốc rèm lên, kinh hỉ nhìn vào bên trong.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, người trẻ tuổi sắc mặt liền thay đổi trắng bệch. “Đường Tống” , người trẻ tuổi kinh hô một tiếng, lo lắng nhảy lên xe ngựa, bế người bên trong đi ra, xa phu cùng một người khác đến gần vừa thấy, cũng quá sợ hãi. Chỉ thấy Đường Tống khóe miệng mang theo vết máu, vạt áo trước cũng là một bãi máu nhìn ghê người, làn da lở loét trên mặt trở nên còn trắng hơn cả tuyết, hô hấp mỏng manh, làm cho người ta cơ hồ không cảm giác được hơi thở của y.
“Nhanh đi tìm đại phu.” Người trẻ tuổi phân phó một tiếng, ôm Đường Tống trực tiếp vào trạm dịch. Xa phu cùng người lớn tuổi cũng theo sát vào.
“Vương Phúc, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Người trẻ tuổi —— Lưu Dục tức giận nhìn xa phu, cũng chính là Vương Phúc, ngữ khí đông cứng chất vấn.
Vương Phúc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tống nằm ở trên giường hấp hối, trên mặt tựa như kết một tầng băng.
Nguyên lai, từ ngày thứ ba bị bắt cóc, Đường Tống liền bắt đầu sốt cao. Y vốn gầy yếu rốt cục chịu không nổi giá lạnh, xóc nảy cùng lo lắng, lâm vào hôn mê. Bởi vì lúc ấy trong lãnh thổ Sư quốc đã bắt đầu bốn phía tìm Đường Tống, Vương Phúc cùng Lưu Hồng thương nghị xong, quyết định hoá trang Đường Tống thành phụ nhân bị bệnh đậu mùa, cứ như vậy, trên đường bị kiểm tra, chỉ cần bọn lính vừa nghe bên trong xe có người bị bệnh đậu mùa, phần lớn đều qua loa cho qua.
Cho đến biên cảnh Sư quốc, bọn họ được tin tức, nói là Hàn Vương tự mình tới biên quan. Vì thế, ba người liền chia thành hai hướng, Lưu Hồng hoá trang thành tiểu thương nhân ra khỏi quan trước, sau đó ở bên ngoài bố trí phục binh, chuẩn bị tiếp ứng Vương Phúc. Vương Phúc dựa theo kế hoạch chở Đường Tống ra vẻ bị bệnh hiểm nghèo xuất quan.
Vốn tưởng rằng xuất quan hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng không nghĩ tới canh giữ ở quan khẩu hiển nhiên là chính Hàn Vương. Tuy rằng quá bốn năm, tướng mạo Vương Phúc biến hóa rất nhiều, nhưng là hắn vẫn lo lắng mình sẽ bị Hàn Vương nhận ra, cũng may lúc ấy lực chú ý của Hàn Vương đều ở trên xe ngựa, cũng không có nhìn kỹ hắn.
Trước khi xuất quan, Đường Tống cũng đã hôn mê hơn hai ngày, cho nên Vương Phúc cũng không có cho y uống ௱oЛƓ Hãn dược Lưu Hồng bỏ lại, thứ nhất hắn lo lắng thuốc này tai hại với thân thể Đường Tống, thứ hai Đường Tống đã uống ách dược không thể phát ra tiếng, cho dù tỉnh cũng không thể làm gì.
Thế nhưng, không nghĩ tới xuất quan được một canh giờ, Hàn Vương đột nhiên lại dẫn binh mã đuổi theo, may mắn trên người hắn đã chuẩn bị “Hóa công tán” để ngừa vạn nhất, nếu không lần này Đường Tống khẳng định sẽ bị Hàn Vương đoạt về.
Nhưng mà hắn không biết, khi Hàn Vương tự mình kiểm tra thùng xe, Đường Tống đột nhiên tỉnh. Tuy rằng khi đó Hàn Vương đứng ngược sáng, Đường Tống thấy không rõ mặt hắn lắm, nhưng rõ ràng cảm nhận được hơi thở Hàn Vương. Nhưng là mấy ngày không thấy ánh sáng khiến mắt y sinh đau, chờ y lại mở to mắt, Hàn Vương đã đi mất, xe ngựa lại bắt đầu động.
Đường Tống muốn hô to tên Hàn Vương, chính là bị ách dược khống chế cổ họng chỉ có thể phát ra “ơ ơ” hít không khí, y muốn tạo ra chút tiếng vang đến, đáng tiếc thân thể bủn rủn động một ngón tay còn khó. Xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Tống cũng cảm giác tâm mình cũng dần chìm đến đáy cốc.
Một lúc lâu sau, Vương Phúc điều khiển xe ngựa đột nhiên tăng tốc, Đường Tống cũng nghe tới từ phía xe ngựa sau truyền đến tiếng vó ngựa ồn ào, thậm chí ẩn ẩn nghe được Hàn Vương kêu tên của y. Đường Tống nín thở nghe, trong lòng hy vọng Hàn Vương tiếp cận càng gần. . . . . .
Thế mà, hy vọng cũng theo bao thuốc bột Vương Phúc tung ra mà hóa thành hư ảo, khi y nghe được tiếng la cuối cùng tràn ngập tuyệt vọng cùng thất bại của Hàn Vương, trong ***g ng giống như bị ai đâm một đao, hé miệng ra, một hơi máu tươi cứ như vậy phun ra ngoài. . . . . .
Hết chương thứ bảy mươi bảy
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.