CHƯƠNG 75
Mười ngày đi đường, sau khi chạy ૮ɦếƭ hai con ngựa, Hàn Vương chỉ dùng bảy ngày đã đuổi tới nơi. Khi Hàn Vương tới biên cảnh Sư quốc cùng Sắc Lặc quốc, bên này đã toàn tuyến phong tỏa , chỉ chừa một quan khẩu cho người ra vào, người đi đường qua lại đều phải trải qua nghiêm khắc kiểm tra.
Thủ vệ sĩ binh cầm trong tay bức họa Đường Tống, đó là Hàn Vương ngày đến tự tay họa nên, bức họa ngưng tụ Hàn Vương lo lắng cùng tưởng niệm khiến bức họa giống như đúc, làm cho bọn lính cũng thay hắn không đành lòng.
Đến biên quan bốn ngày, Hàn Vương ngồi ở thành lâu bên cạnh trạm kiểm soát bốn ngày, ăn ở đều tại đây. Ban ngày, Hàn Vương ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, nhìn chằm chằm vào trạm kiểm soát, sợ sẽ bỏ lỡ Đường Tống.
Mạc Ngôn không tiếng động đi đến phía sau Hàn Vương, thấy Hàn Vương vẫn giống như trước thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm trạm kiểm soát ra khỏi thành, mắt nháy cũng không nháy, tựa như pho tượng không có sinh mệnh. Mạc Ngôn thở dài, trong lòng tự trách càng sâu , lúc trước nếu không phải mình dễ tin Lưu tổng quản, Đường công tử cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt đi như vậy.
“Chủ tử, thời điểm không còn sớm , ngươi dùng chút cơm đi.” Mạc Ngôn buông thực hạp trong tay, đem đồ ăn tinh xảo bên trong dọn ra xong, hương khí mê người liền lập tức tràn ngập cả phòng. Qua một hồi lâu, Hàn Vương mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt, nhìn đồ ăn trên bàn, sửng sốt một chút, lại rất nhanh quay đầu trở lại.
Mạc Ngôn vừa thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm mắng bản thân một tiếng. Hóa ra vừa rồi phân phó người chuẩn bị đồ ăn, bất tri bất giác liền chiếu theo đồ ăn trong Hàn Vương phủ vài phần, lúc này mới phát hiện đồ ăn này tất cả đều là thứ Đường Tống thích ăn.”Chủ tử, nếu đồ ăn không hợp, tiểu nhân lại đi làm chút khác?”
“Không cần, để đó đi.” Hàn Vương không quay đầu lại, thản nhiên phân phó nói.
“. . . . . . Vâng” Mạc Ngôn không dám nhiều lời, lẳng lặng lui xuống, xem ra bữa cơm này, Hàn Vương lại ăn không vô .
Mạc Ngôn mới vừa đi xuống lầu, đột nhiên một thân ảnh màu trắng rơi xuống bên người mình, đồng thời đám người ngoài trạm kiểm soát cũng phát ra tiếng động ồn ào. Mạc Ngôn vừa thấy, người đứng bên cạnh mình rõ ràng là Hàn Vương vừa mới rồi còn ngồi trên lầu ngẩn người.
“Chủ tử?” Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn thấy Hàn Vương ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn cuối quan đạo, có chút vô thố hỏi han.
“Hắn đến đây!” Hàn Vương một câu không đầu không đuôi làm cho Mạc Ngôn có chút choáng váng, hắn? Chẳng lẽ là Đường công tử?
Mạc Ngôn theo tầm mắt Hàn Vương nhìn, như là đáp lại lời nói của Hàn Vương, xa xa trên quan đạo, một chiếc xe ngựa cuốn lấy tuyết đọng nhanh chóng hướng trạm kiểm soát chạy tới.
“Ngăn xe ngựa lại, chuẩn bị điều tra!” Mạc Ngôn hô lớn một tiếng, lập tức có một đội quan binh chạy tới, chia làm trước sau hai nhóm đứng trên đường, phía trước một loạt đem tấm chắn lóe ánh sáng lạnh đặt trên mặt đất, hình thành một bức tường khiên; binh lính xếp sau tay cầm trường thương, như hổ rình mồi hướng về xe ngựa đang chạy tới.
Khi xe ngựa cách binh lính hơn hai mươi trượng, xa phu giật cương mạnh một cái, quát một tiếng “Hu ——” , khó khăn lắm khiến xe ngựa dừng lại. Thấy trận trượng trước mắt, xa phu ánh mắt lộ ra sợ hãi, dùng thanh âm thoáng có chút run rẩy nói: “Các vị quan gia xin thương xót, nương ta bệnh sắp ૮ɦếƭ, ta đưa bà đi tìm thầy thuốc chữa bệnh, cầu các vị quan gia giúp giùm cho.”
” Nương ngươi được bệnh gì a? Lại cần đến quan ngoại mới có thể trị liệu?” Mạc Ngôn mở miệng hỏi, đồng thời ý bảo hai gã binh lính tiến lên điều tra.
Xa phu thấy binh lính muốn tiến lên vạch màn xe, vội vàng nhảy xuống xe ngăn cản.”Các vị quan gia, không phải tiểu nhân không cho quan gia kiểm tra, nhưng mà nương ta mắc chính là bệnh đậu mùa, không thể gặp gió cũng không thể gặp ánh sáng, thỉnh các vị quan viên giơ cao đánh khẽ.”
Hai gã binh lính kia vừa nghe người trong xe bị bệnh đậu mùa, sợ tới mức đều lui từng bước, có chút vô thố nhìn về phía Mạc Ngôn. Hôm nay bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm cực lợi hại. Người bệnh khi bắt đầu sẽ sợ ánh sáng sợ gió, không dám xuất môn, sau đó chính là trên người lở loét lan truyền, cuối cùng là toàn thân thối rữa, ૮ɦếƭ rất đáng sợ. Hơn nữa dân gian nói rằng, chỉ cần nhìn người bệnh bệnh đậu mùa liếc mắt một cái liền có thể nhiễm bệnh này, chẳng trách hai gã binh lính bị dọa lui từng bước .
Mạc Ngôn cũng biết lợi hại của bệnh đậu mùa, quay đầu nhìn về phía Hàn Vương, đã thấy Hàn Vương giống như không nghe thấy nói chuyện, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm xe ngựa kia, tựa hồ nghĩ muốn nhìn thấu vách xe kia vậy. Sau một lúc lâu, Hàn Vương mới mở miệng nói ra một chữ: “Soát!”
“Soát!” Mạc Ngôn lớn tiếng phân phó nói, hai binh lính do dự một chút cuối cùng vẫn là kiên trì tiến lên điều tra. Xa phu kia còn muốn ngăn cản, lại bị sĩ binh bên cạnh ngăn lại.
Một sĩ binh dùng thương vén màn xe, nhưng không có đẩy ra, để sát nhìn vào, mới phát hiện là bị đóng đinh từ bên ngoài, có thể là xa phu sợ gió thổi vào. Binh lính rút đao ra, vận lực hướng màn xe bổ tới, mành bị chém một đường, gió lạnh đến xương bắt đầu thổi vào trong xe.
“Đừng!” Xa phu trẻ tuổi kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt bi thương.
Hết chương thứ bảy mươi lăm
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.