CHƯƠNG 70
“Phụ thân, đã đến nước này , ngài cũng nên thừa nhận đi!” Tần Phượng Tê nói một câu, trong đám người lại một lần nữa xôn xao.
Tần Loan nhìn thấy đứa con luôn luôn dịu ngoan đột nhiên lấy loại ánh mắt sắc bén này nhìn mình, trong lòng dâng lên sợ hãi không hiểu được. Chẳng lẽ trước nay luôn ở sau lưng điều khiển mình, chính là đứa con này? “Thừa nhận? Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm thì phải thừa nhận cái gì?”
“Phụ thân, ” Tần Phượng Tê chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi sai người khác hạ độc Hoàng Thượng, hơn nữa sợ bị thái y phát hiện, bảo Phượng Tê tìm cái gọi là ‘ thần y ’ đến chuyên chăm sóc Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng chậm rãi độc phát mà ૮ɦếƭ.”
“Ngươi, ngươi nói bậy, ta, ta như thế nào lại độc hại Hoàng Thượng? Nếu ta độc hại Hoàng Thượng, tỷ tỷ ngươi cùng Khải Phạm sẽ bị ta liên lụy, ta như thế nào làm loại việc ngu ngốc này?” Tần Loan sốt ruột biện giải, đồng thời như xin giúp đỡ nhìn về phía nữ nhân đang lặng im không nói, hy vọng nàng vì mình nói câu.
Vinh quý phi cũng không mở miệng, thậm chí một ánh mắt cũng không liếc phụ thân mình, nói chuyện vẫn đang là Tần Phượng Tê. “Phụ thân, ngài không phải ngay từ đầu đã tính hy sinh tỷ tỷ cùng Khải Phạm sao? Như thế nào lúc này còn nói sợ liên lụy đến bọn họ mà?”
Mọi người đều bị những lời nói của Tần Phượng Tê làm chấn động không thể tự hỏi, chỉ có thể lẳng lặng chờ nghe hắn còn có thể nói ra kinh thiên ngôn luận gì nữa.
“Phụ thân, ngài không phải thường nói muốn lên ngôi cửu ngũ nhất định phải ngoan độc hạ quyết tâm sao? Cho nên, ngài để Khải Phạm an bài thần y đến bên người Hoàng Thượng không phải là để về sau vu oan cho Khải Phạm, để y gánh tội cho ngài sao?” Tần Phượng Tê ngữ điệu thong thả nói xong, từng bước một K**h th**h thần kinh mọi người.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tần Loan đã bị Tần Phượng Tê khuấy động nói không ra lời.
“Làm sao vậy phụ thân, ngài không nghĩ tới ta sẽ buông tha ngôi vị hoàng đế ngài hứa sau trăm tuổi sẽ truyền cho ta à, mà đem âm mưu ngài muốn soán vị nói ra đi?” Tần Phượng Tê rốt cục nói ra hai chữ “Soán vị”, trong đám người phát ra tiếng hít không khí thật lớn, tất cả mọi người bị Tần Loan lớn mật làm cho điên cuồng sợ hãi.
“Hừ, ngươi nói ta soán vị, ngươi lại có chứng cớ gì?” Tần Loan rốt cục tìm lại được giọng mình, cố hết sức phản bác nói.
“Phụ hoàng, chứng cớ không phải ở phòng ngủ ngài sao? Dưới sàng của ngài có chiếc rương lớn sơn đỏ, không phải là long bào ngài đã khẩn cấp làm rồi đó sao?” Tần Phượng Tê nhẹ nhàng đem bí mật kinh thiên này nói ra, trong đám người lại là một trận hút không khí.
“Người tới, điều tra Thái sư phủ.” Lư Khâu Tĩnh Viễn hợp thời ra lệnh nói, rất nhanh đã có người đi .
“Hừ, dưới sàng của ta như thế nào có thể có loại đồ vật đó, ta chưa từng có soán vị chi tâm, cũng chưa từng tạo long bào, ta còn không tin ta có long bào, ngươi làm sao có thể biến ra long bào cho ta chứ?” Tần Loan tự tin tràn đầy nói.
Nhưng là, khi tin tức thật sự lấy ra long bào từ dưới giường lão truyền đến Triêu Dương điện, Tần Loan hoàn toàn ngẩn ngơ .
“Tần Loan, ngươi tự tạo long bào, hành thích vua soán vị, chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói?” Lư Khâu Tĩnh Viễn khí thế mười phần quát.
Sau một lúc lâu, Tần Loan ngẩng đầu, ánh mắt đã sung huyết trở nên đỏ bừng: “Là ngươi, hết thảy đều là ngươi trù tính đúng không? Ngươi vì cái gì phải như vậy, vì cái gì muốn hãm hại ta, ta là phụ thân của ngươi a!”
Tần Phượng Tê lạnh lùng nhìn Tần Loan, “Ta tình nguyện không có phụ thân như ngươi.”
“Ngươi, nghịch tử, ngươi dám hãm hại phụ thân của ngươi, ta, ta Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi.” Tần Loan đột nhiên kêu to, xông lên Ϧóþ cổ Tần Phượng Tê.
Tần Phượng Tê vẫn đưa tay để sau lưng, mặc cho Tần Loan Ϧóþ cổ hắn, không có một ý tứ giãy dụa. Lư Khâu Tĩnh Viễn nóng nảy, vội vàng xông lên gỡ tay Tần Loan ra. Nhưng Tần Loan lúc này cực kỳ hận Tần Phượng Tê, cơ hồ đem tất cả khí lực trên người dồn về cánh tay. Lư Khâu Tĩnh Viễn gỡ không ra, dưới tình thế cấp bách đánh một cái trên ót Tần Loan, đánh Tần Loan bất tỉnh.
Cũng không nghĩ đến Tần Loan cho dù hôn mê , tay Ϧóþ cổ Tần Phượng Tê cũng không hề lỏng ra. Mắt thấy Tần Phượng Tê đã bắt đầu mắt trợn trắng , Lư Khâu Tĩnh Viễn kiên quyết chặt đứt mấy ngón tay Tần, mới giải cứu Tần Phượng Tê được.
Ngón tay đứt lìa đau nhức làm cho Tần Loan tỉnh lại, ôm tay kêu thảm thiết. Mà Lư Khâu Tĩnh Viễn lại không để ý đến lão, ôm Tần Phượng Tê đang kịch liệt ho khan lo lắng không thôi.”Phượng Tê, ngươi không sao chứ?”
Tần Phượng Tê dần dần dừng ho khan, đẩy Lư Khâu Tĩnh Viễn ra nói: “Tứ điện hạ, Phượng Tê những năm gần đây vẽ đường cho hươu chạy, vì lão tặc Tần Loan làm không ít chuyện xấu, hôm nay Phượng Tê phát hiện lương tâm, cam tâm bị phạt, thỉnh Tứ điện hạ trị tội.”
“Phượng Tê, ngươi. . . . . .” Lư Khâu Tĩnh Viễn khó hiểu nhìn Tần Phượng Tê, còn muốn nói gì đó, lại bị Tần Phượng Tê cắt ngang.”Điện hạ, Tần Loan lão tặc soán vị, Vinh quý phi cùng Cửu điện hạ cũng không biết, tất cả đều là Tần Loan lão tặc một mình ở phía sau thao túng, cho nên, chuyện này thỉnh không cần trách phạt Vinh quý phi cùng Cửu hoàng tử.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn sâu xa nhìn Tần Phượng Tê thật lâu sau, mới nói: “Hảo, nếu kiểm chứng Cửu hoàng tử quả thật cùng việc này không quan hệ, ta sẽ không khó xử bọn họ.”
“Tần Phượng Tê tạ ơn Tứ điện hạ, hy vọng Tứ điện hạ nói được thì làm được.” Tần Phượng Tê cúi mình vái chào Lư Khâu Tĩnh Viễn, lại chuyển hướng Hàn Vương nói: “Vương gia, có thể nói chuyện một chút.” Tần Phượng Tê cùng Hàn Vương thấp giọng nói trong chốc lát, Hàn Vương ngẩng đầu tinh tế quan sát một lát Tiểu Đông Qua bên người Vinh quý phi, trịnh trọng gật gật đầu.
Tần Phượng Tê thấy Hàn Vương gật đầu, như là nghĩ đã buông xuống tâm sự cuối cùng, để hai tay ở phía trước, chờ binh lính đeo xiềng xích cho hắn. Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang lăng lăng nhìn Tần Phượng Tê, không hạ lệnh. Hàn Vương khoát tay, lập tức có binh lính tiến đến đem Tần Phượng Tê buông tay chịu trói cùng Tần Loan lăn lộn trên mặt đất bắt lấy.
Binh lính dẫn hai người đi, bọn quan viên tự động tự phát tránh đường ra. Tứ Hoàng tử phái đột nhiên thấy Tần Loan rơi xuống người, trên mặt đều mang thần sắc vui sướng khi người gặp họa, mà ban đầu Cửu hoàng tử phái bị này biến cố phát sinh đột nhiên làm sợ ngây người, lui cổ không ai dám hé răng. Dù có vài lão nhân trong triều cũng thấy mọi chuyện hết thảy phát sinh quá đột nhiên , Tần thái sư soán vị cũng không thể không cân nhắc. Nhưng từ xưa được làm vua thua làm giặc, Tần thái sư mặc kệ là có tâm soán vị thật hay là bị người hãm hại, nhưng lão thất bại thì lại là sự thật, cho nên, tất cả mọi người nhất trí trầm mặc , không ai vì lão nói chuyện. Lúc này, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Chậm đã.”
Hết chương thứ bảy mươi
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.