Không cần!
Bích Linh cũng không hiểu được hắn muốn làm gì, nhưng phát giác hô hấp cứng lại, trực giác từ đáy lòng kêu to.
Do hắn bị trúng kịch động, thân thể đã sớm cứng ngắc, căn bản không thể mở miệng nói chuyện. Hơn nữa sau từng trận đau đớn xâm nhập, hắc ám càng ngày càng nặng hướng hắn đè ép, rất nhanh lại mất đi ý thức.
Thời điểm tỉnh lại, thanh âm ồn ào xung quanh đều biến mất không thấy.
Bích Linh trợn mắt nhìn, phát hiện chính mình êm đẹp nằm trên giường, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, có chút chói mắt. Tay chân hắn đã sớm khôi phục như thường, trừ bỏ trên ng mơ hồ cảm giác đau, mặt khác cũng không lo ngại.
Không, không đúng.
Bích Linh nhíu nhíu mày, nâng tay đè lại miệng vết thương trên ng, cảm thấy địa phương kia rất không thích hợp – nguyên bản cảm giác trống rỗng quấn quanh trái tim, đột nhiên biến mất vô tung vô tích, giống như có thứ gì đó bổ khuyết khoảng trống trong ng.
Là do thiếu niên trong mộng kia làm sao?
Trong giấc mộng dài mơ mơ hồ hồ, hắn tìm về một đoạn trí nhớ đã bị quên lãng.
Hắn bị con miêu yêu nào đó lừa xoay vòng vòng.
Hắn đã từng nắm lấy tay gia khoả kia, đã từng hôn lên môi gia khoả kia, hắn thậm chí còn nói…… phải vĩnh viễn bảo hộ y.
Là hắn sau khi quên đi hết thảy, không chút do dự đem người kia đẩy ra. Mà kia con miêu yêu ૮ɦếƭ tiệt lại còn ngây ngốc chạy tới, ở thời điểm hắn bị thương canh giữ bên người, kêu to cầu Diệp Thanh cứu hắn.
Bích Linh trong lòng khẽ động, bỗng dưng đứng dậy, tuỳ tiện sửa sang một chút lại xiêm y, liền bước ra khỏi phòng.
Hắn còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của Lưu Ngọc.
Con bổn miêu kia đến tột cùng là hiểu được cái gì?
Y tính toán làm như thế nào cứu hắn?
Dùng máu của y? thịt của y? hay là…… Nội đan?
Sách!
Lưu Ngọc nếu thực sự dám xằng bậy như thế, hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
Bích Linh cắn chặt răng, cưỡng chế đau đớn trên ng, đầu ngón tay loé ra hào quang, tuỳ tiện giữa không trung vẽ ra một vòng tròn.
Không gian trước mặt nhất thời bị xé mở, hiện ra một đạo khe hở màu đen.
Bích Linh nhấc chân đi vào, miệng mặc niêm tên Lưu Ngọc, chớp mắt tiếp theo, đương nhiên đang ở trên đỉnh núi Lạc Hà.
Lúc đó ánh nắng tươi sáng, Trương Triệu Huyền cùng Diệp Thanh đang ngồi trước cửa uống trà,liền bị phương thức xuất hiện của hắn làm cho hoảng sợ.
Trương Triệu Huyền sợ hãi kêu ra tiếng, động tác thứ nhất chính là nhào về phía trước bảo vệ Diệp Thanh, rồi mới hồi phục tinh thần, hắc hắc cười nói:
“Đã lâu không gặp, thương thế của ngươi đã khỏi hắn? Ai nha, Diệp Thanh nhà ta quả nhiên lợi hại, thực không hổ danh thần tiên.”
Bích Linh không để ý tới hỏi han của hắn, chỉ lạnh nghiêm mặt tiến lên vài bước, mở miệng liền hỏi:
“Người ở đâu?”
“A? Người nào?”
Bích Linh không kiên nhẫn ninh ninh lông mi, từng chữ từng chữ nói:
“Con miêu yêu ૮ɦếƭ tiệt kia!”
“A, này……y……” Trương Triệu Huyền ngây người một chút, biểu tình đột nhiên trở nên có chút cổ quái, quay đầu nhìn nhìn Diệp Thanh, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Bích Linh nhanh nắm chặt nắm tay, trong lòng càng ngày càng nôn nóng, lại hỏi một lần:
“Y ở nơi nào?”
Trương Triệu Huyền vòng vo đảo con ngươi, vẫn là do dự mà không trả lời.
Vào lúc đang giằng co, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu “ meo”
Bích Linh trong lòng kinh hoàng, lập tức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con hắc miêu con ngươi xanh biếc lanh lợi từ trong phòng chạy ra, thái độ vô cùng thân thiết hướng bên chân Trương Triệu Huyền cọ cọ.
Bích Linh nhanh tay lẹ mắt, lập tức liền xoay người kéo lấy da lông sau gáy nó, một tay bắt lấy nó tiến vào trong ng.
“Meo meo”
Hắc miêu kêu một tiếng sợ hãi, nhất thời lông dựng đứng, bắt đầu liều mạng giãy dụa, móng vuốt sắc bén hung hăng vung lên, trên mặt Bích Linh hoạ ra mấy đạo vết máu.
Bích Linh thoáng chốc liền tỉnh mộng.
Vết thương kia đương nhiên không phải rất đau, nhưng so với kịch độc mấy ngày trước đây, càng làm cho hắn thấy khó thở.
“Meo meo ô~” Hắc miêu lại kêu vài tiếng, nhân cơ hội từ trong tay Bích Linh giãy ra, thật nhanh trốn được trong lòng Trương Triệu Huyền.
Bích Linh vẫn đang đứng ngơ ngác, trên mặt không chút biểu tình, chỉ thẳng ngoắc ngoắc nhìn con hắc miêu kia, nơi đáy mắt bốn bề sóng dậy, hiển nhiên là khiếp sợ đến cực điểm.
Trương Triêu Huyền thấy bộ dạng này của hắn, vội vàng giải thích nói:
“Nó không phải cố ý muốn cào ngươi, chính là……chình là…..”
Lề mề nửa này, như cũ vẫn chưa nói ra nguyên cớ.
Diệp Thanh bên cạnh chậm rãi uống trà, nhẹ nhàng nói một câu:
“Dù sao sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn, cần gì phải lãng phí thời gian?”
“Ai” Trương Triệu Huyền thở dài một hơi, lúc này mới chính thực đặt quyết tâm, đem hắc miêu trong ng nâng lên nói:
“Thực ra, Lưu Ngọc đã biến thành một con hắc miêu bình thường.”
Nghe vậy, đồng tử Bích Linh mạnh co rút một cái, biểu tình vẫn là lạnh lùng hỏi:
“Này là ý tứ gì?”
“Ngươi ngày đó bị công chúa Phương tộc đâm đến trọng thương, thân trúng kịch độc mà hôn mê bất tỉnh, Lưu Ngọc vì cứu ngươi………đem tim chính mình đào ra đổi cho ngươi.”
Dứt lời, xung quanh liền nổi lên hàn ý.
Nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ xuống, mặt đất kết khởi một tầng băng mỏng, Bích Linh sắc mặt lạnh rét đến đáng sợ, quanh thân hàn khí bức người.
“Lấy tim?” Hắn nâng tay đè lên ng mình, đem hai chữ lặp lại một lần, ánh mắt trống rỗng lại mờ mịt, giống như không hiểu được trong đó có ý tứ gì.
Trương Triệu Huyền thấy thần sắc hắn không tốt, vội vàng ôm lấy Diệp Thanh nhà hắn nói:
“Chủ ý này tuy là Diệp Thanh nghĩ ra, nhưng cũng là Lưu Ngọc chính mình đồng ý. Y nói lúc trước dù sao cũng là y lừa ngươi, cho nên phải trả lại cho ngươi. Ách, hiện tại tâm y đang ở trong thân thể ngươi, ngươi hắn là đã nhớ lại sự tình trong quá khứ đi?”
Bích Linh không gật cũng không lắc, chỉ như vậy nhìn chằm chằm phía trước, kinh ngạc nói:
“Y nếu đã không có tim, như thế nào có thể sống đến bây giờ?”
“Đó là do ta dùng định hồn chú.” Trương Triệu Huyền xoa xoa bộ lông hắc miêu trong lòng, có chút ý tứ thương cảm
“Đáng tiếc Lưu Ngọc hiện tại mất hết tâm trí, đã muốn cùng miêu bình thường không có gì khác biệt”
Ý từ này là……Thiến niên thanh tú đáng yêu kia đã tiêu thất không bao giờ tìm thấy được nữa?
Từ nay về sau, chỉ còn lại một con hắc miêu không có trái tim?
Bích Linh nhíu mày, biểu tình quái dị vặn vẹo, thân thủ chạm tới hắc miêu đã lui thành một đoàn, đầu ngón tay hơi hơi phát run.
Hắc miêu bị hù cho hoảng sợ, hướng hắn nhe răng, một ngụm cắn lấy tay hắn.
Trên tay Bích Linh nhất thời nhiều ra mấy dấu răng, máu tươi chảy ròng.
Đau quá.
Y vì cứu hắn, đã đem tim chính mình đào ra.
Đó là loại đau đớn như thế nào?
…….Hắn còn muốn tưởng tượng ra không được.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.