Sau sự cố xảy ra vào đêm trước, không khí trong ngôi nhà an toàn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Thiên Vũ không rời khỏi nhà vào sáng hôm sau như thường lệ. Thay vào đó, anh dành phần lớn thời gian trong phòng làm việc, liên tục nhận các cuộc gọi và bàn bạc với đội bảo vệ. Ngân Hà biết anh đang cố gắng hết sức để kiểm soát tình hình, nhưng cô cũng nhận ra gán*** mà anh đang mang trên vai.
Buổi trưa, khi cô mang một tách trà đến phòng làm việc, cô thấy anh đang chăm chú đọc một tập hồ sơ. Ánh mắt anh sâu thẳm, lông mày nhíu lại. Cô gõ cửa nhẹ, nhưng anh không ngẩng lên.
"Anh nên nghỉ ngơi một chút," cô nói, đặt tách trà lên bàn trước mặt anh.
Thiên Vũ ngước lên, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ. "Cảm ơn," anh nói ngắn gọn, rồi cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Ngân Hà định quay đi, nhưng anh gọi cô lại. "Ngân Hà."
"Vâng?"
Anh ngừng lại vài giây, như đang tìm từ ngữ. "Tôi biết những gì đang xảy ra khiến cô cảm thấy không an toàn, nhưng tôi hứa sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô và gia đình cô."
Cô mỉm cười nhẹ. "Tôi tin anh. Dù sao, tôi cũng không nghĩ mình còn lựa chọn nào khác."
Thiên Vũ nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Tôi sẽ không để cô phải hối hận vì đã tin tôi."
Buổi chiều hôm đó, một cuộc gọi từ đội điều tra mang đến tin tức quan trọng. Kẻ đột nhập bị bắt giữ tối qua đã chịu khai ra thêm thông tin. Hắn thừa nhận được thuê bởi ông Phong, và mục tiêu chính không chỉ là phá hoại dự án của Thiên Vũ mà còn nhắm vào Ngân Hà để gây sức ép.
"Ông ta nghĩ rằng việc đe dọa cô sẽ khiến tôi nhượng bộ," Thiên Vũ nói sau khi nghe báo cáo. "Nhưng ông ta đã đánh giá thấp tôi."
"Vậy anh định làm gì?" Ngân Hà hỏi, giọng cô đầy lo lắng.
"Tôi sẽ không để ông ta tiếp tục gây rối. Chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng để buộc ông ta chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng trước khi hành động, tôi muốn đảm bảo cô và gia đình cô hoàn toàn an toàn," anh nói, ánh mắt anh kiên định.
Tối hôm đó, Thiên Vũ sắp xếp một cuộc họp với đội bảo vệ và các cố vấn pháp lý tại nhà. Ngân Hà không tham gia, nhưng cô biết đây là bước chuẩn bị cuối cùng trước khi anh ra tay. Dù lo lắng, nhưng cô không thể không cảm phục sự quyết đoán và tài lãnh đạo của anh.
Khi cuộc họp kết thúc, Thiên Vũ bước ra phòng khách, trông mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng lên quyết tâm.
"Mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ hành động vào sáng mai," anh nói, ngồi xuống đối diện Ngân Hà.
"Anh có nghĩ mọi chuyện sẽ ổn không?" cô hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ.
"Tôi không bao giờ làm điều gì mà tôi không chắc chắn," anh đáp. "Nhưng cô phải hứa với tôi, bất kể chuyện gì xảy ra, cô phải tin vào tôi."
Ngân Hà nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự nghiêm túc. "Tôi hứa."
Đêm đó, khi cô nằm trong phòng, những suy nghĩ về Thiên Vũ cứ xoay quanh trong đầu cô. Cô nhận ra rằng, không phải vì hợp đồng hay trách nhiệm, mà chính sự quyết tâm và lòng tin mà anh dành cho cô đã khiến cô cảm động. Dường như giữa họ đã có một mối liên kết sâu sắc hơn, vượt qua ranh giới của một bản thỏa thuận.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày xuyên qua những tán cây, Thiên Vũ rời đi cùng đội của anh. Trước khi đi, anh dặn dò cô cẩn thận và không được rời khỏi nhà dù bất cứ lý do gì. Ánh mắt anh, như mọi lần, tràn đầy sự bảo vệ.
"Đợi tôi quay lại," anh nói trước khi bước ra cửa.
Ngân Hà gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cô không biết anh sắp đối mặt với điều gì, nhưng cô tin rằng anh sẽ làm được. Vì anh không chỉ là một người đàn ông mạnh mẽ, mà còn là người đã khiến cô dần đặt trọn niềm tin.
Sáng hôm đó, khi Thiên Vũ rời đi, không khí trong ngôi nhà an toàn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ngân Hà ngồi một mình trong phòng khách, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chờ đợi bất kỳ tin tức nào từ Thiên Vũ. Dù anh đã hứa sẽ giải quyết mọi chuyện, nhưng trong lòng cô vẫn không thể ngăn được sự lo lắng.
Tại một nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố, Thiên Vũ đang ngồi đối diện ông Phong, người đàn ông quyền lực nhưng đầy toan tính. Buổi gặp gỡ này được anh sắp xếp như một phần trong kế hoạch đối đầu trực tiếp với kẻ đã âm thầm phá hoại mọi thứ.
"Không ngờ cậu lại dám hẹn tôi," ông Phong nói, giọng ông ta trầm nhưng đầy mỉa mai. "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tiếp tục trốn sau đám luật sư và bảo vệ của mình."
"Tôi không phải loại người trốn tránh," Thiên Vũ đáp, ánh mắt anh lạnh lẽo. "Tôi muốn trực tiếp hỏi ông: tại sao ông lại nhắm vào tôi và những người tôi quan tâm?"
Ông Phong bật cười, tiếng cười của ông ta đầy vẻ khiêu khích. "Cậu thật ngây thơ, Thiên Vũ. Đây không phải chuyện cá nhân. Đây là cách thế giới vận hành. Ai mạnh hơn, người đó sẽ thắng."
"Vậy ông nghĩ mình mạnh hơn tôi?" Thiên Vũ hỏi, giọng anh sắc bén như lưỡi dao.
"Tôi không nghĩ, tôi biết," ông Phong đáp, ánh mắt ông ta lóe lên tia tự mãn. "Cậu chỉ là một đứa trẻ được nuôi trong nhung lụa. Cậu không biết cách đấu với một kẻ như tôi."
Thiên Vũ mỉm cười nhạt. "Vậy ông hãy chờ xem tôi có thể làm được gì."
Trong khi đó, tại ngôi nhà an toàn, Ngân Hà vẫn không thể yên lòng. Cô đi qua đi lại trong phòng, cố gắng trấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng cảm giác bất an không ngừng dâng lên trong lòng cô.
Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông. Là một số lạ. Cô ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nhấc máy.
"Ngân Hà," giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng nó khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ngọc Diệp?" Cô hỏi, tim cô đập thình thịch.
"Phải, là tôi đây," Ngọc Diệp đáp, giọng cô ta đầy mỉa mai. "Tôi chỉ muốn biết, cô cảm thấy thế nào khi biết rằng mình chỉ là một con tốt thí trong trò chơi của Thiên Vũ?"
"Cô đang nói gì vậy?" Ngân Hà hỏi, cố giữ bình tĩnh.
"Thiên Vũ không quan tâm đến cô. Anh ta chỉ dùng cô để gây áp lực lên ông Phong. Cô thật sự nghĩ mình quan trọng với anh ta sao?" Ngọc Diệp nói, giọng cô ta như một lưỡi dao sắc nhọn.
Ngân Hà cảm thấy lòng mình dâng lên nỗi hoang mang, nhưng cô không để lộ điều đó. "Nếu cô nghĩ nói những lời này có thể làm tôi mất lòng tin vào anh ấy, thì cô đã nhầm."
Ngọc Diệp bật cười khinh bỉ. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một điều. Trong thế giới này, không ai giúp đỡ ai mà không có lý do. Cô nên nhớ lấy điều đó."
Trước khi Ngân Hà kịp đáp lại, cuộc gọi đã bị ngắt. Cô ngồi sụp xuống ghế, đầu óc rối bời. Cô biết không thể tin hoàn toàn vào lời của Ngọc Diệp, nhưng những gì cô ta nói đã khiến cô tự đặt câu hỏi: Thiên Vũ thật sự đang nghĩ gì?
Tại nhà hàng, cuộc nói chuyện giữa Thiên Vũ và ông Phong trở nên căng thẳng. Dù cả hai giữ vẻ ngoài lịch sự, nhưng từng lời nói đều như những mũi tên nhắm thẳng vào đối phương.
"Ông đã gây ra quá nhiều rắc rối. Nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc hôm nay," Thiên Vũ nói, ánh mắt anh sắc lạnh.
"Ồ? Và cậu sẽ làm gì tôi?" ông Phong cười khẩy.
"Những bằng chứng mà ông để lại sẽ tự trả lời câu hỏi đó," Thiên Vũ đáp, đặt một tập hồ sơ lên bàn. "Tôi đã thu thập đủ để buộc ông ra tòa."
Ông Phong nhìn tập hồ sơ, khuôn mặt ông ta thoáng thay đổi. Nhưng ngay sau đó, ông ta lấy lại vẻ điềm tĩnh. "Cậu nghĩ vài tờ giấy này có thể làm tôi sợ sao?"
"Đó không chỉ là vài tờ giấy," Thiên Vũ nói, nhấn mạnh từng chữ. "Đó là toàn bộ hành trình ông đã dày công sắp đặt để phá hoại tôi. Và giờ đây, nó sẽ quay lại phá hủy chính ông."
Buổi tối, Thiên Vũ trở về ngôi nhà an toàn. Anh bước vào, nhìn thấy Ngân Hà đang ngồi trên sofa, ánh mắt cô thoáng qua vẻ mệt mỏi.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi, ngồi xuống đối diện cô.
"Tôi ổn. Nhưng tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Ngọc Diệp," cô nói, ánh mắt cô dán vào anh. "Cô ta nói tôi chỉ là con tốt trong trò chơi của anh. Điều đó có đúng không?"
Thiên Vũ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh thở dài. "Ngân Hà, cô không phải là con tốt. Cô quan trọng hơn những gì cô nghĩ."
Lời nói của anh khiến trái tim cô rung lên một nhịp. Nhưng trước khi cô kịp đáp lại, anh tiếp tục.
"Tôi sẽ bảo vệ cô, dù điều đó có nghĩa là tôi phải đối đầu với cả thế giới," anh nói, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm.
Trong khoảnh khắc đó, Ngân Hà nhận ra rằng, bất chấp mọi nghi ngờ, cô đã hoàn toàn tin tưởng anh. Và có lẽ, cô cũng đã dành cho anh nhiều hơn những gì cô từng nghĩ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.