Chương 8

Bản Giao Ước Số Phận

Novel79 27/12/2024 23:15:33

Buổi sáng hôm sau, không khí trong biệt thự vẫn nặng nề. Dù kẻ đột nhập đã bị bắt giữ, nhưng Ngân Hà cảm nhận rõ rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Một mối nguy hiểm lớn hơn đang lẩn khuất đâu đó, chờ đợi cơ hội tấn công.


Khi cô đang ngồi ở phòng khách, Thiên Vũ bước vào với vẻ mặt căng thẳng. Anh đã rời nhà từ rất sớm để theo dõi tiến triển vụ việc, và giờ đây, anh mang về những thông tin mới.


"Chúng tôi đã tra được một số manh mối từ kẻ bị bắt giữ," anh nói, giọng anh trầm và chắc chắn. "Hắn là một tay chân được thuê, nhưng người đứng sau vẫn rất cẩn thận, không để lại dấu vết rõ ràng."


"Anh có nghĩ... là Ngọc Diệp không?" Ngân Hà ngập ngừng hỏi. Từ sâu thẳm, cô vẫn luôn cảm thấy cô ta là người có động cơ lớn nhất.


"Ngọc Diệp là một khả năng, nhưng cô ta không làm việc theo cách này. Cô ta thích công khai đối đầu hơn là dùng thủ đoạn đê hèn như thế," anh nói, ánh mắt anh sắc lạnh.


"Vậy anh nghĩ ai có thể đứng sau chuyện này?" cô hỏi, giọng cô pha chút lo lắng.


"Còn một người," Thiên Vũ nói, quai hàm anh siết chặt. "Một đối thủ cũ của gia đình tôi – ông Phong."


Ngân Hà lặng người. Cái tên "ông Phong" chưa từng xuất hiện trong các câu chuyện của họ trước đây, nhưng chỉ cần nhìn vào phản ứng của Thiên Vũ, cô biết đây là một nhân vật không thể xem thường.


"Ông ta là ai?" cô hỏi, ánh mắt đầy tò mò.


"Phong là một kẻ đầy tham vọng và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu," Thiên Vũ giải thích. "Ông ta từng cố gắng thâu tóm một dự án lớn của gia đình tôi, nhưng thất bại. Từ đó, ông ta luôn tìm cách trả thù, và lần này, tôi nghi ngờ ông ta đang nhắm đến cả công việc lẫn cuộc sống cá nhân của tôi."


Ngân Hà cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô không ngờ mình lại bị kéo vào một cuộc chiến đầy nguy hiểm như vậy.


Để tăng cường an ninh, Thiên Vũ quyết định đưa Ngân Hà đến một ngôi nhà an toàn cách biệt thự không xa, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Dù không muốn rời khỏi nơi đã quen thuộc, nhưng cô biết mình không có lựa chọn nào khác.


Buổi chiều, khi họ chuẩn bị rời đi, Ngân Hà nhìn quanh biệt thự lần cuối. Cô chợt nhận ra, dù mối quan hệ giữa cô và Thiên Vũ bắt đầu từ một hợp đồng, nhưng nơi này đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Cô luyến tiếc vì phải rời xa nó, dù chỉ tạm thời.


"Đừng lo. Chúng ta sẽ trở lại khi mọi chuyện ổn thỏa," Thiên Vũ nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô.


Cô gật đầu, khẽ mỉm cười. "Tôi tin anh."


Ngôi nhà an toàn mà Thiên Vũ sắp xếp nằm sâu trong một khu vực ngoại ô yên tĩnh, bao quanh là những hàng cây xanh mướt. Nó nhỏ hơn biệt thự, nhưng đầy đủ tiện nghi và được trang bị hệ thống an ninh hiện đại.


Khi họ đến nơi, một đội bảo vệ đã chờ sẵn. Họ kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách trước khi để Ngân Hà bước vào. Thiên Vũ cũng không rời đi ngay, anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ an toàn.


"Cô cứ nghỉ ngơi ở đây. Tôi đã sắp xếp mọi thứ cần thiết. Nếu có bất kỳ điều gì, hãy gọi ngay cho tôi," anh nói, giọng anh đầy sự chắc chắn.


"Anh sẽ ổn chứ?" cô hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng.


"Đừng lo cho tôi. Tôi đã quen với việc đối mặt với những chuyện này," anh nói, nhưng ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng hiếm có.


Buổi tối, khi Thiên Vũ rời đi, Ngân Hà ngồi một mình trong căn nhà mới. Sự tĩnh lặng khiến cô cảm thấy cô đơn, nhưng điều khiến cô lo lắng hơn cả là không biết khi nào mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô nhớ lại những lời Thiên Vũ nói, nhớ ánh mắt của anh khi anh nhìn cô. Dường như giữa họ đã có một sợi dây vô hình kết nối, khiến cô không còn thấy anh xa cách như trước.


Cô tự nhủ rằng, dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ tin tưởng anh. Không chỉ vì hợp đồng, mà còn vì con người thật mà cô dần khám phá được trong anh.


Ngôi nhà an toàn chìm trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua những hàng cây bên ngoài. Nhưng sự tĩnh lặng này không làm Ngân Hà cảm thấy an toàn. Từ khi biết ông Phong có khả năng đứng sau mọi chuyện, cô luôn cảm giác mình đang bị theo dõi, như thể bất kỳ lúc nào cũng có một bàn tay vô hình chực chờ ra đòn.


Buổi chiều, Thiên Vũ trở về sớm hơn thường lệ. Anh mang theo một tập tài liệu dày, ánh mắt anh nghiêm trọng nhưng đầy quyết tâm.


"Chúng tôi vừa tìm ra thêm một số thông tin về ông Phong," anh nói, đặt tập tài liệu lên bàn trước mặt Ngân Hà.


Cô ngồi xuống, mở tập tài liệu. Bên trong là những thông tin chi tiết về các dự án thất bại mà ông Phong từng cố gắng giành giật từ tập đoàn Thiên Vũ. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả là một loạt bức ảnh chụp ông Phong trong các cuộc gặp gỡ với những nhân vật mờ ám, bao gồm cả kẻ đột nhập biệt thự.


"Vậy ông ta thực sự liên quan," cô nói, giọng đầy lo lắng.


"Phải. Nhưng tôi chưa thể hành động ngay. Ông ta rất cẩn thận, mọi việc đều được thực hiện qua trung gian. Chúng tôi cần thêm bằng chứng để buộc tội ông ta," Thiên Vũ đáp, ánh mắt anh như lưỡi dao sắc bén.


"Anh nghĩ tôi sẽ còn gặp nguy hiểm không?" cô hỏi.


"Hiện tại, có vẻ ông ta chỉ muốn gây áp lực tinh thần. Nhưng tôi không loại trừ khả năng ông ta sẽ ra tay mạnh hơn nếu không đạt được mục đích," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Đó là lý do tôi luôn đảm bảo rằng cô được bảo vệ tuyệt đối."


Tối hôm đó, khi cả hai đang ăn tối, điện thoại của Thiên Vũ đổ chuông. Anh nhấc máy, và ngay lập tức gương mặt anh thay đổi. Đôi mắt anh trở nên sắc lạnh, quai hàm siết chặt.


"Tôi sẽ đến ngay," anh nói, rồi quay sang Ngân Hà. "Ở đây, đừng đi đâu. Tôi cần xử lý một chuyện khẩn cấp."


"Chuyện gì vậy?" cô hỏi, vẻ mặt lo lắng.


"Đội của tôi vừa phát hiện một cuộc họp bí mật giữa ông Phong và một nhân vật có liên quan đến vụ đột nhập. Tôi cần đến đó ngay để giám sát," anh nói, đứng dậy và lấy áo khoác.


"Anh sẽ ổn chứ?" cô hỏi, ánh mắt đầy lo âu.


"Tôi ổn. Đừng lo cho tôi," anh nói, ánh mắt anh dịu lại. "Cô chỉ cần ở yên đây và tin tưởng tôi."


Khi Thiên Vũ rời đi, ngôi nhà trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Ngân Hà cố gắng đọc sách để quên đi cảm giác lo lắng, nhưng từng trang sách dường như không thể giữ chân cô lại. Cô bước ra ban công, nhìn về phía rừng cây mờ mịt bên ngoài, lòng cô trĩu nặng.


Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa sổ phía sau. Ngân Hà quay lại, trái tim cô đập mạnh. Một bóng người lạ đang đứng trong bóng tối, khuôn mặt hắn được che kín.


"Cô là Ngân Hà, đúng không?" hắn nói, giọng khàn đặc.


"Anh là ai? Làm sao anh vào được đây?" cô hỏi, lùi lại từng bước.


"Chúng tôi có cách. Đừng lo, tôi không làm hại cô... nếu cô nghe lời," hắn nói, bước tới gần hơn.


Ngân Hà siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Anh muốn gì?"


Hắn nhếch mép cười. "Chúng tôi chỉ muốn cô rời khỏi đây. Nếu cô biến mất, mọi thứ sẽ ổn hơn cho cả cô và cậu chủ của cô."


Ngân Hà cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không để lộ điều đó. "Nếu tôi không làm theo?"


"Vậy thì, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả," hắn đáp, giọng hắn như rít qua kẽ răng. "Và không chỉ mình cô đâu. Cả gia đình cô nữa."


Nghe đến đây, máu trong người cô như đông lại. Hắn biết về gia đình cô – mẹ và em trai cô.


Trước khi hắn kịp làm gì thêm, tiếng còi báo động vang lên khắp ngôi nhà. Đội bảo vệ ngay lập tức lao vào, kẻ lạ mặt cố gắng chạy thoát nhưng bị khống chế nhanh chóng. Hắn bị trói và áp giải ra ngoài.


Ngân Hà ngồi sụp xuống sàn, đôi tay cô run rẩy. Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.


Khi Thiên Vũ trở về, anh lập tức lao đến chỗ cô. Ánh mắt anh đầy sự lo lắng khi thấy cô vẫn còn bàng hoàng.


"Cô ổn không? Hắn đã làm gì cô chưa?" anh hỏi, đặt tay lên vai cô.


"Tôi ổn... Hắn không làm gì được," cô đáp, giọng cô run run. "Nhưng hắn nói... nếu tôi không rời đi, gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm."


Nghe đến đây, gương mặt Thiên Vũ tối sầm lại. "Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cô cứ tin ở tôi."


Đêm hôm đó, Thiên Vũ ra lệnh tăng cường an ninh ở cả nhà của mẹ và em trai Ngân Hà. Dù vậy, anh biết rằng, mối đe dọa từ ông Phong không dễ dàng bị dập tắt. Trong lòng anh, một cảm giác không tên dâng lên – một sự thôi thúc mạnh mẽ phải bảo vệ Ngân Hà, không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì điều gì đó sâu sắc hơn.

Novel79, 27/12/2024 23:15:33

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện