Sáng hôm sau, bầu không khí trong biệt thự trở nên căng thẳng hơn. Đội bảo vệ mới được triển khai đi lại xung quanh, kiểm tra từng góc nhỏ để đảm bảo không có mối đe dọa nào xâm nhập. Ngân Hà cảm thấy không thoải mái khi phải sống dưới sự giám sát như vậy, nhưng cô biết đây là cách duy nhất để bảo vệ bản thân trong tình huống này.
Khi cô xuống phòng ăn, Thiên Vũ đã ngồi sẵn ở bàn, khác hẳn với thói quen rời đi từ rất sớm của anh. Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt dường như chất chứa điều gì đó nặng nề.
"Cô ngồi đi," anh nói, giọng anh trầm và dứt khoát.
Ngân Hà ngồi xuống, cảm giác ngập ngừng. "Anh không đi làm sao?"
"Tôi cần giải quyết một số việc ở nhà hôm nay. Và tôi cần cô phối hợp," anh đáp, ánh mắt anh lướt qua cô.
"Phối hợp? Anh muốn nói gì?" Cô hỏi, vẻ mặt đầy bối rối.
"Chúng tôi đã xác định được một số nghi phạm có khả năng đứng sau vụ rò rỉ thông tin và lời đe dọa với cô. Tôi muốn cô giúp tôi xác nhận một vài điều," anh nói, giọng anh sắc lạnh.
Sau bữa ăn, Thiên Vũ dẫn cô vào phòng làm việc. Trên bàn là những bức ảnh của một số người, trong đó có cả Ngọc Diệp.
"Đây là danh sách những người mà chúng tôi nghi ngờ. Cô hãy nhìn kỹ và nói cho tôi biết nếu có ai trong số họ đã từng tiếp cận cô hoặc có thái độ bất thường," anh nói, giọng anh nghiêm túc.
Ngân Hà nhìn qua từng bức ảnh. Hầu hết đều là những gương mặt xa lạ, ngoại trừ Ngọc Diệp. Khi ánh mắt cô dừng lại ở bức ảnh của Ngọc Diệp, Thiên Vũ ngay lập tức nhận ra.
"Cô nghĩ cô ta có liên quan?" Anh hỏi, ánh mắt anh sắc bén.
"Ngọc Diệp luôn tỏ thái độ khó chịu với tôi. Lần nào gặp, cô ta cũng tìm cách gây áp lực hoặc khinh thường tôi. Tôi không chắc cô ta có đứng sau chuyện này hay không, nhưng tôi nghĩ cô ta là người có khả năng," Ngân Hà nói, giọng cô đầy cân nhắc.
Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh tối lại. "Tôi sẽ tự mình tìm hiểu thêm. Cô không cần lo lắng."
Buổi chiều, Thiên Vũ rời khỏi biệt thự để gặp đội điều tra. Ngân Hà ở lại nhà, nhưng cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cô cảm giác như mình đang bị kéo vào một vòng xoáy nguy hiểm, nơi mọi thứ đều mơ hồ và không có lối thoát.
Khi cô đang đứng trên ban công, nhìn ra khu vườn, một trong những người bảo vệ bước đến.
"Cô Hà, tôi vừa nhận được thông báo từ cậu Vũ. Cậu ấy dặn tôi chuyển lời rằng mọi thứ đang tiến triển tốt. Cậu ấy sẽ về muộn tối nay," anh ta nói, giọng điệu chuyên nghiệp.
Ngân Hà gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn anh."
Đêm xuống, biệt thự trở nên yên tĩnh. Ngân Hà đang ngồi đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài cửa. Cô ngước lên, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
"Ngân Hà?" Giọng Thiên Vũ vang lên từ bên ngoài, làm cô thở phào.
Cô bước ra mở cửa, thấy anh đứng đó, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi, ánh mắt anh lướt qua cô như để đảm bảo cô không bị tổn thương gì.
"Tôi ổn. Anh sao rồi? Có tiến triển gì không?" Cô hỏi lại, giọng cô đầy quan tâm.
"Chúng tôi đã thu hẹp danh sách nghi phạm. Nhưng chuyện này phức tạp hơn tôi nghĩ. Đối thủ của tôi không chỉ muốn phá hủy dự án, mà còn muốn gây bất ổn trong cuộc sống cá nhân của tôi," anh nói, giọng anh trầm xuống.
"Có phải vì tôi không?" Ngân Hà hỏi, ánh mắt cô thoáng qua sự lo lắng.
"Không. Đây không phải lỗi của cô," anh nói, giọng anh kiên quyết. "Nhưng tôi muốn cô nhớ rằng, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô."
Lời nói của anh khiến tim cô chùng xuống. Dù cô biết mối quan hệ của họ bắt đầu từ một bản hợp đồng, nhưng những hành động và lời nói của anh dường như vượt qua ranh giới đó. Cô không biết nên vui hay nên lo lắng.
Tối đó, khi Thiên Vũ rời đi, Ngân Hà ngồi lại trong phòng, lòng cô rối bời. Cô tự hỏi, liệu sự gần gũi dần nảy sinh giữa họ có phải là thật, hay chỉ là một phần trong vai diễn? Và nếu nó là thật, liệu cô có sẵn sàng đối mặt với nó không?
Cô không biết rằng, bên ngoài cánh cửa, Thiên Vũ cũng đang đứng lặng. Anh nhìn vào khoảng không, ánh mắt anh trầm ngâm, như đang đấu tranh với chính mình. Có lẽ, trong sâu thẳm, anh đã cảm nhận được rằng, người phụ nữ này đang từng bước bước vào trái tim anh.
Sáng hôm sau, Thiên Vũ rời khỏi nhà từ rất sớm, để lại một lời dặn ngắn gọn cho Ngân Hà qua bà Kim: "Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi, không cần lo lắng gì cả." Tuy nhiên, sự trống trải và im lặng trong biệt thự lại khiến Ngân Hà càng thêm bất an. Cô không thể gạt đi cảm giác rằng mọi thứ đang dần đi vào một cơn bão lớn.
Buổi chiều, khi cô đang ở trong thư phòng, một tin nhắn bất ngờ được gửi đến điện thoại của cô. Số điện thoại lạ, nhưng nội dung khiến cô cảm thấy lạnh gáy:
"Cô nghĩ mình được an toàn trong ngôi biệt thự đó sao? Đừng ảo tưởng. Ngày của cô sắp kết thúc."
Ngân Hà tái mặt, tay cô run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại. Cô lập tức gọi cho Thiên Vũ, nhưng anh không nghe máy. Lo lắng, cô quyết định gọi cho bà Kim.
"Bà Kim, tôi nhận được một tin nhắn đe dọa," cô nói, giọng cô run run.
Bà Kim nghe xong, lập tức trấn an. "Cô Hà, đừng lo. Đội bảo vệ luôn túc trực. Tôi sẽ báo lại với cậu Vũ ngay lập tức."
Ngân Hà gật đầu, nhưng nỗi bất an trong lòng cô không giảm bớt. Cô cảm thấy như mình đang bị theo dõi, từng bước đi của cô đều nằm trong tầm mắt của ai đó.
Tối muộn, Thiên Vũ trở về. Anh bước vào biệt thự với vẻ mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự lo lắng khi thấy Ngân Hà đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Cô đã nhận được tin nhắn?" Anh hỏi, giọng anh trầm xuống.
"Phải. Tôi đã cố gọi cho anh nhưng không được," cô nói, đứng dậy, đưa chiếc điện thoại cho anh xem.
Thiên Vũ cầm lấy điện thoại, ánh mắt anh quét qua tin nhắn, quai hàm anh siết chặt. Anh ngay lập tức gọi cho ai đó, giọng nói sắc lạnh: "Tôi muốn tìm ra người gửi tin nhắn này ngay lập tức. Sử dụng mọi cách cần thiết."
Sau khi dập máy, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh dịu đi. "Cô không cần phải sợ. Tôi đã tăng cường an ninh, không ai có thể làm hại cô."
"Nhưng... nếu họ vào được thì sao? Tôi không muốn trở thành gán*** cho anh," cô nói, giọng cô nhỏ dần.
"Cô không phải là gán***," anh nói, giọng anh kiên quyết. "Và tôi sẽ không để ai dung đến cô."
Đêm hôm đó, Thiên Vũ yêu cầu cô ở trong phòng, còn anh thì thức cả đêm trong phòng làm việc để giám sát tình hình. Dù cảm giác được bảo vệ bởi anh khiến cô an tâm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bám lấy cô như một chiếc bóng.
Sáng hôm sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Đội bảo vệ phát hiện một kẻ lạ mặt đang cố gắng đột nhập vào biệt thự. Hắn bị bắt giữ ngay lập tức, nhưng điều đáng lo là trong túi áo của hắn có một bức ảnh của Ngân Hà, với một dòng chữ đỏ nguệch ngoạc phía sau: "Cô sẽ phải trả giá."
Khi được đưa đến phòng khách để đối chất với Thiên Vũ, kẻ lạ mặt từ chối khai ra ai đã thuê hắn. Nhưng ánh mắt hắn đầy căm hận khi nhìn Ngân Hà, như thể cô là mục tiêu duy nhất của hắn.
"Cậu chủ, chúng tôi sẽ giao hắn cho cảnh sát. Nhưng tôi nghĩ người đứng sau hắn vẫn chưa lộ diện," đội trưởng bảo vệ nói với Thiên Vũ.
Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh như lưỡi dao sắc bén. "Làm đi. Tôi muốn mọi thông tin về hắn trong thời gian sớm nhất."
Sau sự việc đó, Thiên Vũ yêu cầu Ngân Hà ở yên trong biệt thự, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt. Anh cũng cam kết sẽ nhanh chóng tìm ra người đứng sau. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng cách anh bảo vệ cô khiến Ngân Hà cảm nhận được sự quan tâm thật lòng.
"Tôi xin lỗi vì đã để cô rơi vào tình huống này," anh nói khi họ ngồi cùng nhau trong phòng khách.
"Đây không phải lỗi của anh," cô nói, ánh mắt cô đầy sự kiên định. "Tôi chỉ muốn giúp anh vượt qua chuyện này."
Thiên Vũ nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh dịu lại. "Cô đã làm nhiều hơn tôi nghĩ. Và tôi... thật sự cảm kích vì điều đó."
Đêm hôm đó, khi Thiên Vũ quay về phòng làm việc, anh đứng lặng trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn xa xăm. Trong lòng anh, một cảm giác khó tả dâng lên. Anh không biết từ lúc nào, sự hiện diện của Ngân Hà đã trở thành điều quan trọng với anh. Và anh cũng không thể phủ nhận rằng, anh sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cô.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.