Chương 6

Bản Giao Ước Số Phận

Novel79 27/12/2024 23:14:41

Buổi sáng hôm sau, Ngân Hà tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng. Trong đầu cô vẫn vang vọng lời khen của Thiên Vũ tối qua. Nó không chỉ khiến cô bất ngờ mà còn làm trái tim cô rung lên một nhịp khó hiểu. Cô lắc đầu, tự nhủ rằng mình không nên để cảm xúc vượt quá giới hạn của bản hợp đồng.


Khi cô xuống phòng khách, bà Kim đang bận rộn chỉ đạo người làm dọn dẹp. Nhưng khác với sự yên tĩnh thường ngày, không khí trong nhà hôm nay có gì đó khẩn trương.


"Có chuyện gì vậy, bà Kim?" Ngân Hà hỏi, giọng cô pha chút tò mò.


Bà Kim dừng lại, ánh mắt thoáng chút lo lắng. "Cô Hà, sáng nay cậu Vũ nhận được một tin không tốt. Cậu ấy đang ở phòng làm việc, tôi nghĩ cô nên lên xem."


Ngân Hà gật đầu, cảm thấy sự bất an dâng lên. Cô bước đến phòng làm việc và gõ cửa. Giọng Thiên Vũ vang lên, lạnh và dứt khoát như thường lệ.


"Vào đi."


Cô bước vào, thấy anh đang ngồi sau bàn làm việc với khuôn mặt đầy căng thẳng. Trên bàn là những tài liệu trải dài, và màn hình máy tính hiển thị hàng loạt biểu đồ và báo cáo.


"Anh ổn chứ?" cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng.


Thiên Vũ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng có chút mềm mại khi thấy cô. "Không có gì mà cô cần lo lắng."


"Nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra," cô nói, bước đến gần hơn. "Nếu tôi có thể giúp gì, anh cứ nói."


Thiên Vũ im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Cuối cùng, anh thở dài, ngả người ra sau ghế.


"Dự án mà tôi vừa khai trương hôm qua đang gặp vấn đề. Có vẻ như có ai đó cố tình phá hoại các hạng mục của chúng tôi. Một số giấy tờ quan trọng bị rò rỉ ra ngoài, và điều này có thể gây ảnh hưởng lớn đến tập đoàn," anh nói, giọng anh trầm nhưng kiên quyết.


Ngân Hà tròn mắt. "Ai có thể làm điều đó?"


"Hiện tại tôi chưa biết, nhưng tôi có lý do để nghi ngờ một số người trong nội bộ. Có lẽ họ đang hợp tác với đối thủ của tôi để gây bất lợi," anh đáp, ánh mắt anh lóe lên sự tức giận.


Cả ngày hôm đó, Thiên Vũ gần như không rời khỏi phòng làm việc. Ngân Hà không muốn làm phiền anh, nhưng cô cũng không thể ngồi yên. Cô lặng lẽ chuẩn bị một tách trà và mang lên cho anh.


"Cảm ơn," anh nói khi cô đặt tách trà xuống bàn, giọng anh nhẹ hơn thường lệ.


"Anh có nghĩ Ngọc Diệp liên quan đến chuyện này không?" Cô hỏi, nhớ lại cách Ngọc Diệp xuất hiện gần đây và những lời nói đầy ẩn ý của cô ta.


Thiên Vũ khựng lại, ánh mắt anh tối đi. "Ngọc Diệp luôn muốn kiểm soát tôi và tập đoàn. Dù cô ta không trực tiếp làm, tôi không loại trừ khả năng cô ta có liên quan."


"Vậy anh định làm gì?" Ngân Hà hỏi.


"Điều tra. Tôi sẽ không để ai phá hủy những gì tôi đã xây dựng," anh đáp, giọng anh sắc lạnh.


Tối hôm đó, Ngân Hà ngồi trong phòng, lòng cô ngổn ngang. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy lo lắng cho Thiên Vũ nhiều đến vậy. Mối quan hệ của họ vốn dĩ chỉ là hợp đồng. Nhưng càng tiếp xúc với anh, cô càng nhận ra anh không phải là người vô cảm như cô từng nghĩ.


Cô cầm cuốn nhật ký của anh lên, lật đến những trang chưa đọc. Lần này, cô không chỉ đọc để hiểu anh, mà còn để tìm thấy manh mối nào đó có thể giúp anh.


"Ngày... Tháng... Năm...


Tôi không bao giờ quên được lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nó khiến tôi hiểu rằng, dù cuộc sống này đầy rẫy sự toan tính, vẫn có những điều trong sáng và đẹp đẽ. Nhưng bà ấy đã rời xa tôi, và thế giới này trở nên tối tăm hơn bao giờ hết."


"Ngày... Tháng... Năm...


Tôi luôn nghi ngờ những người xung quanh mình. Ai cũng muốn lợi dụng tôi hoặc tập đoàn của gia đình. Nhưng có lẽ, sâu thẳm trong tôi, tôi vẫn mong tìm được một người mà tôi có thể tin tưởng."


Ngân Hà khép cuốn sổ lại, lòng cô nặng trĩu. Cô hiểu rằng, nỗi đau và sự mất mát đã biến Thiên Vũ trở thành con người mà anh đang cố gắng che giấu. Cô tự nhủ rằng, nếu có thể, cô muốn làm điều gì đó để anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.


Ngày hôm sau, Thiên Vũ rời khỏi nhà sớm. Trước khi đi, anh dặn Ngân Hà rằng cô không cần lo lắng và cứ tiếp tục công việc tại trung tâm Ánh Dương. Nhưng khi cô đang chuẩn bị rời đi, một chiếc phong bì lạ được gửi đến biệt thự. Người giao hàng chỉ nói rằng nó dành riêng cho cô.


Ngân Hà mở phong bì, bên trong là một bức ảnh. Bức ảnh chụp cô và Thiên Vũ tại buổi lễ khai trương, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là phía sau bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:


"Cô nghĩ mình có thể giữ vị trí này bao lâu? Hãy cẩn thận."


Ngân Hà cảm thấy lạnh sống lưng. Ai đó đang nhắm vào cô, hoặc nhắm vào mối quan hệ giữa cô và Thiên Vũ. Nhưng tại sao? Và liệu cô có nên nói cho Thiên Vũ biết không?


Ngân Hà cầm bức ảnh trên tay, cảm giác lo lắng dâng lên từng đợt. Ai đã gửi nó? Và tại sao lại nhắm vào cô? Những câu hỏi xoay vần trong đầu cô mà không có câu trả lời. Cô định gọi điện cho Thiên Vũ, nhưng rồi lại ngập ngừng. Liệu đây có phải là điều anh cần biết ngay lúc này không, khi anh đang bận rộn xử lý khủng hoảng của tập đoàn?


Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô quyết định giữ im lặng. Cô cất bức ảnh vào trong ngăn kéo tủ của mình và tự nhủ rằng có lẽ nó chỉ là trò hù dọa vô hại.


Tối hôm đó, Thiên Vũ trở về muộn như thường lệ. Ngân Hà đang ngồi trên sofa, giả vờ đọc sách để chờ anh. Khi anh bước vào, cô cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra từ dáng đi và ánh mắt của anh.


"Cô vẫn còn thức?" anh hỏi, giọng anh trầm nhưng không lạnh lùng như trước.


"Tôi muốn đợi anh về để hỏi xem mọi chuyện ổn không," cô trả lời, đặt quyển sách xuống.


"Vẫn còn rối ren," anh nói, ngồi xuống ghế đối diện. "Nhưng tôi đang từng bước kiểm soát tình hình."


Ngân Hà nhìn anh, cảm giác ngập ngừng. Cô muốn kể về bức ảnh nặc danh, nhưng lại sợ rằng nó sẽ khiến anh thêm áp lực.


"Cô có chuyện gì muốn nói sao?" Thiên Vũ hỏi, ánh mắt anh sắc bén như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.


"Không... không có gì quan trọng," cô lắc đầu, mỉm cười nhẹ.


Anh khẽ nhướn mày nhưng không gặng hỏi thêm. "Nếu có bất kỳ điều gì, hãy nói với tôi. Tôi không muốn có chuyện bất ngờ nào xảy ra."


Câu nói của anh khiến cô cảm thấy tội lỗi, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu. "Tôi hiểu."


Ngày hôm sau, khi Ngân Hà đến trung tâm Ánh Dương, cô không thể tập trung. Hình ảnh bức thư nặc danh cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô Minh, người quản lý trung tâm, nhận ra sự khác lạ của cô và bước đến.


"Cô Ngân Hà, có chuyện gì sao? Tôi thấy hôm nay cô có vẻ không ổn," cô Minh hỏi, ánh mắt lo lắng.


Ngân Hà định phủ nhận, nhưng rồi lại nghĩ rằng cô cần một người để giãi bày. "Thật ra, tôi vừa nhận được một bức thư nặc danh. Nó... khiến tôi hơi lo lắng."


"Bức thư nói gì vậy?" cô Minh hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng.


"Chỉ là một lời đe dọa mơ hồ, nhưng tôi không hiểu lý do tại sao họ lại nhắm vào tôi," Ngân Hà nói, ánh mắt tràn đầy bối rối.


Cô Minh trầm ngâm một lúc. "Có thể là do vị trí của cô. Là vợ của cậu Thiên Vũ, cô chắc chắn sẽ bị chú ý. Nhưng nếu cô cảm thấy điều này có thể nguy hiểm, cô nên nói với cậu ấy."


"Tôi sợ làm phiền anh ấy. Hiện tại anh ấy đang rất bận rộn với công việc," Ngân Hà đáp.


"Cô Ngân Hà, sự an toàn của cô quan trọng hơn bất cứ điều gì. Cậu ấy sẽ muốn biết chuyện này," cô Minh nhấn mạnh.


Chiều hôm đó, khi trở về biệt thự, Ngân Hà quyết định sẽ nói với Thiên Vũ. Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó, anh đã bước vào phòng khách với gương mặt căng thẳng.


"Ngân Hà, tôi cần nói chuyện với cô," anh nói, giọng anh trầm nhưng dứt khoát.


Cô ngạc nhiên. "Có chuyện gì vậy?"


"Chúng tôi vừa tìm ra một số manh mối. Có vẻ như người đứng sau vụ rò rỉ thông tin không chỉ nhắm vào tập đoàn, mà còn vào cả mối quan hệ giữa tôi và cô," anh nói, ánh mắt anh sắc như dao.


Ngân Hà cảm thấy tim mình thắt lại. "Ý anh là sao?"


"Cô đã nhận được gì đó chưa? Một bức thư, một tin nhắn... bất kỳ điều gì bất thường?" anh hỏi, ánh mắt anh khóa chặt vào cô.


Cô lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. "Tôi nhận được một bức ảnh sáng nay, cùng với một lời đe dọa. Tôi định kể với anh, nhưng không muốn làm anh lo lắng."


Thiên Vũ cau mày, ánh mắt anh tối lại. "Đưa tôi xem."


Ngân Hà bước lên phòng, lấy bức ảnh trong ngăn kéo và đưa cho anh. Thiên Vũ nhìn nó, quai hàm anh siết chặt, ánh mắt anh đầy tức giận.


"Đây không phải trò đùa. Người gửi nó đang muốn gây áp lực lên cô – hoặc lên cả hai chúng ta," anh nói, giọng anh lạnh lẽo.


"Có phải là Ngọc Diệp không?" Ngân Hà hỏi, ánh mắt cô lo lắng.


"Tôi không chắc. Nhưng nếu cô ta liên quan, tôi sẽ không để yên," anh đáp, giọng anh trầm hơn bao giờ hết.


Tối hôm đó, Thiên Vũ gọi một đội bảo vệ riêng đến biệt thự. Anh dặn dò họ phải giám sát kỹ lưỡng và đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Ngân Hà. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng hành động của anh khiến cô cảm nhận được sự quan tâm thực sự.


"Cô không cần lo lắng. Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô," anh nói, ánh mắt anh nhìn cô sâu lắng.


Lời nói của anh khiến Ngân Hà cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng khiến cô bối rối. Cô không biết liệu đó chỉ là trách nhiệm trong hợp đồng, hay là điều gì khác đang nảy sinh trong lòng anh.

Novel79, 27/12/2024 23:14:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện