Ngôi nhà an toàn mới mang lại cho Ngân Hà một chút bình yên tạm thời, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bất an. Từ những cuộc gọi đe dọa đến hành tung của kẻ nội gián, tất cả đều gợi lên một điều rằng sóng gió vẫn chưa thực sự qua đi. Và quan trọng hơn, cô cảm nhận được rằng Thiên Vũ đang giấu một điều gì đó, một điều mà anh chưa sẵn sàng chia sẻ.
Tối hôm đó, khi Thiên Vũ trở về sau một ngày dài làm việc, anh trông có vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự cảnh giác.
"Thiên Vũ," Ngân Hà lên tiếng, ngồi chờ anh trong phòng khách. "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Anh dừng lại, ánh mắt anh dừng trên cô. "Có chuyện gì?"
"Anh có giấu tôi điều gì không?" Cô hỏi thẳng, ánh mắt cô nhìn anh đầy nghiêm túc. "Không chỉ về công việc, mà còn về quá khứ của anh."
Thiên Vũ thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không né tránh câu hỏi. Anh ngồi xuống đối diện cô, trầm ngâm trong giây lát trước khi trả lời.
"Ngân Hà, cô xứng đáng biết mọi thứ," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Nhưng tôi không chắc cô đã sẵn sàng để nghe điều đó."
"Đừng đánh giá thay tôi," cô đáp, giọng cô kiên quyết. "Nếu chúng ta đã quyết định tin tưởng nhau, tôi muốn biết toàn bộ sự thật."
Thiên Vũ im lặng một lúc lâu, rồi anh bắt đầu kể, giọng anh mang một nỗi buồn sâu lắng.
"Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã từng phải rời khỏi gia đình để tránh một cuộc xung đột nội bộ. Bố tôi, một người đầy quyền lực, đã bị phản bội bởi những người ông từng tin tưởng nhất. Và người dẫn đầu cuộc phản bội đó không ai khác chính là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi."
Ngân Hà sững sờ. "Anh trai anh?"
"Phải. Ông ta từng là người thừa kế hợp pháp của gia đình, nhưng vì lòng tham và sự tàn nhẫn, ông ta đã tìm cách chiếm lấy mọi thứ, bất chấp hậu quả," Thiên Vũ nói, đôi mắt anh tối lại. "Bố tôi đã chiến thắng trong cuộc đấu tranh đó, nhưng cái giá phải trả là mẹ tôi bị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm, buộc bà phải rời xa tôi một thời gian dài."
"Vậy bây giờ ông ta ở đâu?" Ngân Hà hỏi, giọng cô đầy lo lắng.
"Ông ta biến mất trong nhiều năm, nhưng gần đây tôi nhận được thông tin rằng ông ta đã quay lại," Thiên Vũ đáp, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm. "Và tôi chắc chắn rằng ông ta đứng sau nhiều chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả việc ông Phong tấn công tôi."
Lời tiết lộ này khiến Ngân Hà cảm thấy mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn. Không chỉ là những mối đe dọa từ ông Phong hay kẻ nội gián, mà giờ đây còn là bóng ma từ quá khứ của Thiên Vũ. Cô hiểu rằng, cuộc sống của anh chưa bao giờ dễ dàng, và việc anh giữ khoảng cách với mọi người cũng chỉ là cách để bảo vệ bản thân khỏi những vết thương mới.
"Thiên Vũ, nếu anh đã biết ông ta trở lại, vậy anh định làm gì?" cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
"Tôi sẽ đối mặt với ông ta, giống như tôi đã làm với tất cả những kẻ muốn làm hại tôi," anh nói, giọng anh cứng rắn. "Nhưng lần này, tôi không chỉ bảo vệ bản thân mình. Tôi sẽ bảo vệ cả cô."
Đêm hôm đó, khi cả hai ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt bao quanh họ, Ngân Hà cảm thấy mình đã bước vào một phần không thể tách rời trong cuộc đời Thiên Vũ. Cô không còn chỉ là một người ngoài cuộc nữa. Cô là người mà anh sẵn sàng chia sẻ cả những góc tối trong quá khứ.
"Thiên Vũ," cô lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Tôi không biết liệu mình có thể giúp gì cho anh trong chuyện này, nhưng tôi muốn anh biết rằng, tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh."
Anh nhìn cô, ánh mắt anh mềm mại hơn bao giờ hết. "Đó là tất cả những gì tôi cần."
Ở một nơi khác trong thành phố, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén ngồi trong bóng tối, trước mặt là một bức ảnh của Thiên Vũ và Ngân Hà. Ông ta nhếch môi cười lạnh lẽo.
"Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu," ông ta nói, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống trải.
Những ngày sau đó, sự yên bình chỉ là vẻ bề ngoài. Thiên Vũ không nói ra, nhưng Ngân Hà có thể cảm nhận được anh đang căng thẳng hơn bao giờ hết. Những cuộc gọi liên tục, những chuyến rời đi đột ngột của anh, và đặc biệt là ánh mắt anh mỗi khi nhìn cô – tất cả đều cho thấy anh đang chuẩn bị cho một trận chiến lớn.
Tại văn phòng tập đoàn, Thiên Vũ nhận được một bức thư gửi đến. Không phải email, không phải tin nhắn – mà là một phong bì tay, trên đó chỉ có dòng chữ ngắn gọn: "Chúng ta cần nói chuyện. Địa điểm cũ."
Anh mở phong bì, bên trong là một tấm ảnh cũ chụp gia đình anh nhiều năm trước, khi mọi thứ còn bình yên. Ở góc ảnh, một người đàn ông trẻ với đôi mắt lạnh lùng đang đứng cạnh bố anh – chính là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, Trần Hoàng.
Thiên Vũ khẽ nhếch môi cười, nhưng ánh mắt anh không giấu được sự giận dữ. "Cuối cùng thì ông cũng lộ diện."
Buổi tối hôm đó, khi trở về biệt thự, Thiên Vũ không nói gì. Anh đi thẳng vào phòng làm việc và đóng cửa lại. Ngân Hà biết anh đang cố che giấu điều gì đó, nhưng lần này, cô không định đứng ngoài cuộc.
Cô bước vào phòng làm việc mà không gõ cửa. "Thiên Vũ, anh định giấu tôi đến bao giờ?"
Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh thoáng qua sự bất ngờ. "Tôi không định giấu cô gì cả."
"Vậy tại sao anh không nói với tôi rằng anh đã nhận được lời mời gặp mặt từ anh trai mình?" cô hỏi, giọng cô bình tĩnh nhưng không kém phần cương quyết.
Thiên Vũ im lặng trong giây lát. Cuối cùng, anh thở dài. "Cô biết rồi sao?"
"Phải. Tôi không biết mọi chi tiết, nhưng tôi biết anh đang chuẩn bị đối mặt với ông ta," cô nói, tiến lại gần hơn. "Tôi chỉ muốn giúp anh, Thiên Vũ."
"Cô không cần dính vào chuyện này, Ngân Hà. Đây là vấn đề của tôi," anh nói, ánh mắt anh lạnh lẽo hơn bao giờ hết. "Tôi không muốn cô bị cuốn vào."
"Nhưng tôi đã ở đây rồi," cô đáp, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Tôi không phải là người ngoài. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở bên anh."
Lời nói của cô khiến Thiên Vũ khựng lại. Anh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh dịu đi. Cuối cùng, anh gật đầu.
Buổi gặp gỡ diễn ra tại một nhà kho cũ ở ngoại ô thành phố – địa điểm mà Trần Hoàng đã chọn. Thiên Vũ không mang theo đội bảo vệ. Anh muốn cuộc gặp này chỉ là giữa anh và người anh trai đã biến mất nhiều năm.
Khi anh bước vào, Trần Hoàng đang ngồi chờ sẵn. Dáng vẻ ông ta vẫn quyền uy và lạnh lùng như trong ký ức của Thiên Vũ.
"Đã lâu không gặp, em trai," Trần Hoàng nói, nhếch môi cười. "Cậu trông trưởng thành hơn tôi nghĩ đấy."
"Ông muốn gì?" Thiên Vũ hỏi thẳng, không để cảm xúc chi phối.
"Chúng ta không thể nói chuyện thân thiện hơn sao? Dù gì, chúng ta cũng là gia đình," Trần Hoàng nói, nhưng giọng ông ta đầy mỉa mai.
"Gia đình?" Thiên Vũ nhếch môi. "Ông đã từ bỏ điều đó từ lâu rồi. Ông đã làm gì để được gọi là gia đình?"
Trần Hoàng bật cười, tiếng cười khàn và trống rỗng. "Cậu vẫn thẳng thắn như xưa. Tôi thích điều đó. Nhưng không cần vòng vo. Tôi muốn thứ thuộc về tôi."
"Thứ gì?" Thiên Vũ hỏi, đôi mắt anh sắc như dao.
"Tập đoàn. Quyền lực. Tất cả mọi thứ mà đáng lẽ ra tôi phải có," Trần Hoàng nói, ánh mắt ông ta lóe lên sự tham vọng. "Cậu biết rằng tôi mới là người xứng đáng."
"Ông không bao giờ xứng đáng," Thiên Vũ đáp, giọng anh lạnh lẽo. "Ông chỉ là một kẻ phản bội."
Trong khi đó, tại biệt thự, Ngân Hà không thể ngồi yên. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bản năng mách bảo cô rằng cuộc gặp này có thể nguy hiểm hơn những gì Thiên Vũ nghĩ.
Cô gọi cho đội bảo vệ. "Tôi muốn biết cậu Vũ đang ở đâu."
"Thưa cô Hà, cậu Vũ đã dặn không được tiết lộ," một nhân viên trả lời.
"Tôi không quan tâm cậu ta dặn gì. Nếu có chuyện gì xảy ra, các anh có gánh nổi trách nhiệm không?" cô nói, giọng cô đầy quyền uy.
Người bảo vệ im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng cung cấp địa điểm. Ngân Hà ngay lập tức yêu cầu một chiếc xe đưa cô đến đó.
Tại nhà kho, cuộc đối đầu giữa Thiên Vũ và Trần Hoàng ngày càng căng thẳng. Trần Hoàng cười nhạt. "Cậu nghĩ tôi sẽ tự mình đến đây mà không chuẩn bị gì sao?"
Ngay khi ông ta nói dứt lời, từ các góc tối của nhà kho, vài người đàn ông bước ra, ánh mắt họ lạnh lùng và đầy đe dọa.
Thiên Vũ không nao núng. Anh rút điện thoại, bấm một nút. Trong tích tắc, đội bảo vệ của anh tràn vào, bao vây toàn bộ khu vực.
Trần Hoàng bật cười, nhưng lần này có chút bất ngờ. "Cậu khá hơn tôi nghĩ. Nhưng trò chơi chưa kết thúc đâu."
Khi mọi thứ đang diễn ra, Ngân Hà đến nơi và chứng kiến cảnh tượng căng thẳng. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng không thể rời mắt khỏi Thiên Vũ – người đang đứng vững vàng trước mối đe dọa.
Trần Hoàng quay sang nhìn cô, nhếch mép. "Và đây, tôi đoán là lý do cậu yếu đuối thế này?"
"Đừng chạm vào cô ấy," Thiên Vũ nói, giọng anh như một lời cảnh cáo.
"Đừng lo, em trai. Tôi không cần phí sức cho một người như cô ta. Nhưng hãy nhớ, tôi vẫn ở đây. Và tôi sẽ quay lại," Trần Hoàng nói, trước khi bị đội bảo vệ áp giải ra ngoài.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.