Chương 10

Bản Giao Ước Số Phận

Novel79 27/12/2024 23:16:21

Sau đêm căng thẳng, Thiên Vũ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Mọi chi tiết đã được tính toán cẩn thận, và giờ là lúc đối đầu trực diện với ông Phong. Trong lòng anh, ngoài quyết tâm bảo vệ tập đoàn và danh dự gia đình, còn có một động lực mạnh mẽ hơn: sự an toàn của Ngân Hà.


Sáng hôm đó, trong một phòng họp kín đáo tại trung tâm thành phố, Thiên Vũ và đội ngũ cố vấn của anh đã có mặt để gặp gỡ các đại diện pháp luật. Trên bàn là tập hồ sơ đầy đủ bằng chứng về những hành vi mờ ám của ông Phong – từ việc thuê người phá hoại dự án của Thiên Vũ, đến những mối liên kết với kẻ đột nhập biệt thự.


"Mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ cần chúng ta trình báo những tài liệu này, ông ta sẽ không còn cách nào thoát được," một trong những luật sư nói.


Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh sắc bén. "Tốt. Hãy đảm bảo rằng không có bất kỳ sơ sót nào. Tôi muốn ông ta chịu trách nhiệm trước pháp luật."


Tại ngôi nhà an toàn, Ngân Hà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí cô không ngừng lo lắng cho Thiên Vũ. Cô biết anh đang dấn thân vào một cuộc chiến đầy nguy hiểm, và cô không thể làm gì ngoài chờ đợi. Cô tự hỏi liệu mọi thứ có kết thúc như anh mong đợi hay không.


Khi đang chìm trong suy nghĩ, một cuộc gọi từ mẹ cô bất ngờ làm cô giật mình. Giọng mẹ cô đầy lo lắng:


"Hà, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sáng nay, có người lạ xuất hiện quanh nhà mình. Họ không nói gì, nhưng trông rất đáng ngờ."


Ngân Hà cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô cố giữ bình tĩnh, nói nhanh: "Mẹ, đừng lo. Đội bảo vệ đã được cử đến để bảo vệ mẹ và em. Hãy để họ xử lý. Nếu có gì xảy ra, gọi ngay cho con, được không?"


Mẹ cô ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Cô cúp máy, lòng cô trĩu nặng. Sự đe dọa từ ông Phong rõ ràng vẫn chưa dừng lại.


Tối hôm đó, Thiên Vũ trở về, mang theo một luồng năng lượng khác. Anh trông mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm.


"Mọi chuyện tiến triển tốt không?" Ngân Hà hỏi, đứng dậy đón anh.


"Chúng tôi đã nộp toàn bộ bằng chứng. Hiện tại, ông Phong đang bị giám sát chặt chẽ, và cảnh sát sẽ sớm ra lệnh bắt giữ," anh nói, giọng anh dứt khoát.


"Nhưng ông ta vẫn còn đe dọa gia đình tôi," cô nói, ánh mắt cô lo lắng. "Sáng nay, mẹ tôi gọi, nói rằng có người lạ xuất hiện quanh nhà."


Thiên Vũ cau mày. "Tôi sẽ tăng cường bảo vệ quanh khu vực nhà cô. Hắn không dám hành động liều lĩnh trong tình hình hiện tại đâu."


Ngân Hà nhìn anh, cảm nhận được sự bảo vệ kiên định mà anh dành cho cô. Dù mọi thứ bắt đầu từ một bản hợp đồng, nhưng giờ đây, cô biết anh đã thực sự xem cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.


Ngày hôm sau, tin tức về vụ việc của ông Phong bắt đầu xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Một số bài báo ám chỉ rằng ông ta có liên quan đến các hoạt động bất hợp pháp, dù chưa công khai toàn bộ chi tiết. Điều này khiến ông Phong lâm vào thế bí, và những người từng là đồng minh của ông ta cũng bắt đầu rút lui.


Tại ngôi nhà an toàn, Ngân Hà và Thiên Vũ theo dõi mọi diễn biến qua bản tin. Cô thấy rõ vẻ hài lòng trong ánh mắt anh khi mọi thứ dần đi đúng hướng.


"Ông ta sắp thua rồi," cô nói khẽ, nhưng giọng cô vẫn đầy căng thẳng.


"Phải, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận. Một con thú bị dồn vào chân tường luôn nguy hiểm hơn," Thiên Vũ đáp, ánh mắt anh lóe lên sự cảnh giác.


Tối hôm đó, khi cả hai đang chuẩn bị nghỉ ngơi, một tin nhắn nặc danh được gửi đến điện thoại của Thiên Vũ. Anh mở ra, và ánh mắt anh ngay lập tức tối sầm.


"Cô cần xem cái này," anh nói, đưa điện thoại cho Ngân Hà.


Cô cầm lấy, nhìn vào màn hình. Tin nhắn chỉ có một dòng ngắn gọn:


"Nếu muốn cô ta an toàn, hãy tự mình đến gặp tôi."


Không cần hỏi, cô cũng biết "cô ta" trong tin nhắn chính là mình. Cô nhìn Thiên Vũ, cảm nhận được sự giận dữ dâng lên trong ánh mắt anh.


"Anh không định đi gặp hắn chứ?" cô hỏi, giọng cô đầy lo lắng.


"Tôi không có lựa chọn," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Nếu đây là cách duy nhất để kết thúc mọi chuyện, tôi sẽ làm."


"Nhưng đó là một cái bẫy!" cô phản đối, đôi mắt cô đầy sự lo sợ. "Hắn chỉ muốn kéo anh vào nguy hiểm."


Thiên Vũ bước lại gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt anh dịu lại. "Cô không cần lo. Tôi sẽ không để hắn làm tổn thương tôi, và càng không để hắn làm hại cô."


Buổi sáng hôm sau, Thiên Vũ bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp với ông Phong. Dù biết rõ đây là một cái bẫy, anh vẫn quyết định đi, bởi anh không thể để mối đe dọa tiếp tục kéo dài và gây nguy hiểm cho Ngân Hà. Nhưng anh cũng không phải là người dễ dàng sa vào bẫy mà không chuẩn bị kỹ lưỡng.


"Đây là kế hoạch," anh nói, khi đội bảo vệ và cố vấn pháp lý tụ tập trong phòng làm việc. "Tôi sẽ gặp ông ta một mình, nhưng các anh phải sẵn sàng can thiệp ngay lập tức nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ông ta muốn hành động liều lĩnh."


Mọi người gật đầu, ánh mắt đầy sự quyết tâm. Thiên Vũ quay sang Ngân Hà, người đang đứng ở góc phòng, lặng lẽ quan sát.


"Cô sẽ ở đây, và không được ra ngoài," anh nói, giọng anh chắc nịch.


"Nhưng..." Cô định nói, nhưng ánh mắt kiên định của anh khiến cô không thể tiếp tục.


"Ngân Hà, đây là cách duy nhất để kết thúc mọi chuyện. Tôi sẽ quay lại an toàn. Hãy tin tôi," anh nói, ánh mắt anh dịu lại.


Cô gật đầu, dù lòng cô vẫn trĩu nặng lo âu. "Hãy cẩn thận."


Buổi gặp diễn ra tại một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố – nơi ông Phong đã chọn. Khi Thiên Vũ bước vào, ông Phong đã ngồi sẵn, xung quanh là vài người đàn ông lực lưỡng, ánh mắt họ đầy vẻ đe dọa.


"Thật ngạc nhiên khi cậu đến đây một mình," ông Phong nói, nhếch môi cười. "Tôi cứ tưởng cậu sẽ mang theo cả một đội quân chứ."


"Tôi không cần đội quân để đối đầu với ông," Thiên Vũ đáp, giọng anh lạnh lùng. "Nếu ông có điều gì muốn nói, hãy nói ngay. Tôi không có thời gian cho trò mèo vờn chuột này."


"Ồ, vội vàng thế sao? Nhưng được thôi. Tôi muốn một thỏa thuận," ông Phong nói, ánh mắt ông ta lóe lên sự toan tính. "Cậu rút lại tất cả các bằng chứng chống lại tôi, và tôi sẽ đảm bảo rằng cô gái của cậu được an toàn."


Thiên Vũ khẽ nhướn mày, đôi mắt anh trở nên sắc bén. "Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao? Sau tất cả những gì ông đã làm?"


"Nếu cậu không đồng ý, cô ta sẽ phải trả giá. Tôi đã sẵn sàng để hành động, và cậu biết tôi không nói suông," ông Phong đáp, giọng ông ta đe dọa.


Trong khi đó, tại ngôi nhà an toàn, Ngân Hà không thể ngồi yên. Cô liên tục nhìn đồng hồ, lòng cô ngổn ngang. Một phần trong cô muốn tin rằng Thiên Vũ sẽ trở về an toàn, nhưng nỗi lo sợ vẫn không ngừng bủa vây.


Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Cô bước ra, và khi mở cửa, cô nhận ra đó là một trong những người bảo vệ của Thiên Vũ.


"Cô Hà, chúng tôi vừa nhận được tin. Cuộc gặp đang diễn ra, nhưng có vẻ như mọi thứ không diễn ra suôn sẻ. Cậu Vũ cần sự hỗ trợ," người bảo vệ nói, vẻ mặt căng thẳng.


Ngân Hà cảm thấy tim mình đập mạnh. "Tôi muốn đi cùng các anh."


"Không được. Cậu Vũ đã yêu cầu chúng tôi đảm bảo sự an toàn cho cô," anh ta nói.


"Nhưng nếu anh ấy gặp nguy hiểm, tôi không thể ngồi đây mà không làm gì!" cô nói, giọng cô đầy quyết tâm.


Người bảo vệ do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. "Được rồi. Nhưng cô phải hứa rằng sẽ ở yên trong xe và không làm gì nguy hiểm."


Ngân Hà gật đầu, dù lòng cô biết rằng nếu cần, cô sẽ không ngần ngại hành động.


Tại nhà kho, không khí ngày càng căng thẳng. Ông Phong, dù cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ông ta lộ rõ sự bối rối khi thấy Thiên Vũ không hề nao núng.


"Cậu nghĩ cậu mạnh hơn tôi sao? Cậu chỉ là một đứa trẻ. Cậu không biết thế giới thực sự vận hành thế nào," ông ta nói, giọng ông ta ngày càng to.


"Không, ông sai rồi. Tôi biết rõ thế giới này, và tôi biết những kẻ như ông sẽ không bao giờ thắng," Thiên Vũ đáp, giọng anh sắc lạnh.


Ngay khi ông Phong định ra lệnh cho thuộc hạ, đội bảo vệ của Thiên Vũ ập vào. Tình thế đảo chiều ngay lập tức. Những người đàn ông xung quanh ông Phong bị khống chế nhanh chóng, và ông ta bị bắt giữ trước khi kịp phản ứng.


Khi mọi chuyện kết thúc, Thiên Vũ bước ra khỏi nhà kho, gương mặt anh trầm lặng nhưng ánh mắt đầy sự nhẹ nhõm. Anh nhìn thấy chiếc xe chở Ngân Hà đang đỗ ở gần đó. Cô bước ra, ánh mắt cô ngập tràn lo lắng.


"Anh ổn chứ?" cô hỏi, chạy đến bên anh.


"Tôi ổn. Nhưng cô không nên đến đây," anh nói, giọng anh pha chút trách móc.


"Tôi không thể ngồi yên khi anh đang gặp nguy hiểm," cô nói, ánh mắt cô kiên định.


Thiên Vũ im lặng, nhưng trong ánh mắt anh, một tia ấm áp lóe lên. Anh đặt tay lên vai cô, nói khẽ: "Cảm ơn cô."


Trong khoảnh khắc đó, cả hai nhận ra rằng, giữa những nguy hiểm và thử thách, họ đã trở thành chỗ dựa quan trọng nhất của nhau.

Novel79, 27/12/2024 23:16:21

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện