Tĩnh Hoàng phái binh lính tới dời núi với Uông Vĩnh Chiêu. Cuối tháng bảy, đại tướng phụ trách là Uy Xa tướng quân tới Sa Hà trấn.
Vị tướng quân kia nói là mình mặc trang phục thường ngày tới nên Uông Vĩnh Chiêu cũng không cần mặc quan phục đón hắn. Sáng sớm nay Trương Tiểu Oản tâm tình vui vẻ chuẩn bị cho Uông Vĩnh Chiêu một bộ thường phục màu xanh, lại 乃úi tóc cho hắn, dùng dây tơ vàng buộc tóc lại.
Uông Vĩnh Chiêu mặc một thân này gọn gàng lại vẫn lộ ra khí phái tương xứng với thân phận. Uông Hoài Thiện tới thỉnh an thấy bộ dáng Uông Vĩnh Chiêu thế này thì không ngừng liếc mắt nhìn mẹ mình.
Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì bật cười, đi đến chỗ cái rương tìm dây buộc tóc sau đó cũng 乃úi tóc cho hắn. Dây buộc tóc của bọn họ giống nhau, chỉ là một cái thêu tơ vàng, một cái thêu chỉ bạc.
Hôm nay Uông Hoài Thiện cũng mặc quần áo đồng màu với Uông Vĩnh Chiêu. Lúc nhìn quần áo của người kia hắn đã muốn quay về để đổi quần áo, nhưng thấy bộ dạng của Uông Vĩnh Chiêu rồi hắn lại quyết định không đổi mà cứ mặc như thế.
Ai cũng nói bọn họ lớn lên giống nhau, vậy thì để giống nhau đi. Điều này có thể khiến Tĩnh Hoàng biết, hắn cuối cùng đã thừa nhận hắn là con cháu Uông gia……
Mấy năm nay những gì Tĩnh Hoàng hứa với hắn đều không làm được, những gì hắn nói với ông ta thì mười việc chưa có ba việc thành. Nhưng thế sự này đại khái chính là như thế.
Hai cha con đi rồi Uông Hoài Mộ cũng đi tới chỗ tiên sinh học, Trương Tiểu Oản ngồi ở nhà chính nhìn các bà tử làm áo lót cho đứa nhỏ trong bụng nàng, ngẫu nhiên nói với bọn họ vài câu. Chờ đến giờ Tỵ, trong phủ lại náo nhiệt. Trương Tiểu Oản thấy mấy hộ vệ ngoài viện của mình đều được thay đổi thành thân vệ của Uông Vĩnh Chiêu.
Nàng đang muốn hỏi có chuyện gì thì Thính quản gia đã tới, thi lễ rồi nói, “Có thích khách của người Hạ đi theo Uy Xa tướng quân tới muốn ám sát ngài ấy. Lão gia sợ ngài có gì không ổn nên để mấy người bên cạnh mình đến thủ mấy ngày.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản bình tĩnh gật đầu.
Vào buổi trưa, Trương Tiểu Oản dùng cơm xong thì đúng ngọ, thấy gian ngoài có động tĩnh thì mở bừng mắt, vừa lúc thấy Uông Vĩnh Chiêu đi đến.
“Ngài dùng cơm trưa rồi chứ?” Trương Tiểu Oản đứng dậy rồi muốn xuống giường.
“Nằm đi.”
Trương Tiểu Oản vẫn xuống đất đi giày, đi tới *** ngoài cho hắn. Sau khi đổ cho hắn một chén nước nàng nhìn hắn uống hết mới nói, “Hoài Thiện đâu rồi? Đã trở lại sao?”
“Chưa, mấy ngày nay hắn đều ở dịch quán cùng Tư Mã Ngũ.”
Tư Mã Ngũ chính là vị Uy Xa tướng quân kia, Trương Tiểu Oản nghe được thì “A” một tiếng.
“Ta đã để lại người, bên cạnh hắn còn có Cung Hành Phong.”
Trương Tiểu Oản vỗ vỗ ng muốn đi giặt khăn cho hắn lau mồ hôi.
“Ngươi đi nghỉ đi, ta tự tắm rửa rồi sẽ đi vào.”
Trương Tiểu Oản thấy sắc mặt hắn hơi lạnh thì không nói nhiều mà ngồi trở lại mép giường. Chờ Uông Vĩnh Chiêu quay lại nàng mới bò lên giường.
“Ngài cũng đừng giấu ta, như thế trong lòng ta không có tính toán,” Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Ta biết ngài muốn ta yên tâm dưỡng thai, không thể quản quá nhiều việc nhưng chuyện trong nhà, chuyện của ngài, của Hoài Thiện không phải ta không muốn quản là có thể mặc kệ. Ngài không nói thì ta vẫn sẽ nghĩ nhiều, không sao tránh được. Như thế trong lòng ta cũng không dễ chịu, ngược lại có hại với đứa nhỏ trong bụng.”
“Đống ngụy biện này ở đâu ra thế?” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay lấy chăn mỏng đắp cho nàng.
“Lão gia……” Trương Tiểu Oản có chút bất đắc dĩ nói.
“Công chúa Uyển Cùng sắp xuất giá.”
“Hả?” Lời không đầu không cuối này của Uông Vĩnh Chiêu khiến Trương Tiểu Oản không hiểu gì.
“Người nàng ta gả cho chính là Uy Xa tướng quân.”
“Thật sao?” Trương Tiểu Oản không nhịn được nhíu mày.
Uông Vĩnh Chiêu vươn hai ngón tay vuốt phẳng trán nàng, nhàn nhạt nói, “Chỉ cần không ở ba trấn này thì hắn ૮ɦếƭ hay sống chẳng liên quan gì tới Uông gia, Tĩnh Hoàng đừng có mơ đem nữ nhi rách nát của ông ta nhét cho chúng ta.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì nửa ngày không biết nói gì, đợi một hồi nàng mới nói, “Công chúa không gả cho Tướng gia công tử sao?”
“Tướng gia công tử tháng sau sẽ cưới con gái của Thái Úy.”
“A?” Trương Tiểu Oản trừng mắt nhìn hắn.
Thấy nàng trợn tròn mắt, Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng nói, “Ba vị Tam Công đang liên hợp với nhau đánh hoàng thượng đó.”
Thừa Tướng và Ngự Sử là một nhà, hiện nay Thừa tướng gia và Thái úy gia lại làm thông gia vậy tức là Ngự Sử cùng Thái Úy đã bắt tay giảng hòa.
“Ta giúp ông ta khiến Ngự Sử và Thái Úy đối nghịch nhưng lại bị ông ta nghi kỵ tống đến nơi xa này. Giờ ông ta còn muốn tống phiền toái cho chúng ta nữa sao?” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì lạnh lùng hừ một tiếng, “Cho dù Tư Mã Ngũ ૮ɦếƭ tại đây thì chúng ta chỉ cần ném hắn ra chỗ khác, xem ai……”
“Ngài đừng nói.” Trương Tiểu Oản ho hai tiếng, mặc cho ai có một thần tử không trung với quân còn không thèm nghe lệnh như Uông Vĩnh Chiêu thì cũng đều có cảm giác bị uy hiếp.
“Ý ngài là nếu Uy Xa tướng quân ૮ɦếƭ ở đây thì Tĩnh Hoàng sẽ nghĩ biện pháp tìm lý do gả công chúa cho nhà chúng ta sao?” Trương Tiểu Oản nói xong thì mày lại không nhịn được nhíu lại.
Uông Vĩnh Chiêu lại duỗi tay ra vuốt phẳng trán cho nàng, “Hắn nói sẽ tự lo lắng, tự giải quyết, đứa con này cũng không phải đồ ngốc.”
“Thật sao?” Trương Tiểu Oản cười khổ.
“Chúng ta đã nói hết rồi.” Uông Vĩnh Chiêu trấn an mà vỗ nhẹ mặt nàng.
“Vị tướng quân này vẫn nên bình yên thì hơn,” Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, nghĩ nghĩ nói, “Cho nên Hoài Thiện hiện nay đang ở dịch quán bảo vệ hắn sao? Nhưng như vậy nếu xảy ra chuyện gì không phải sẽ càng liên lụy, càng khiến người ta tìm được kẽ hở sao?”
“Sớm đính thân cho hắn thì sẽ chẳng có liên lụy gì.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.
Trương Tiểu Oản nghe thế thì cổ cứng lại, rũ mắt lấy khăn che miệng làm như không nghe được lời này. Uông Vĩnh Chiêu cũng không cùng nàng so đo, chỉ nói tiếp, “Ba ngày sau hắn sẽ đi, cho dù bản thân hắn muốn ૮ɦếƭ thì chúng ta cũng để hắn rờikhỏi đây mới ૮ɦếƭ.”
“Có lẽ Hoàng Thượng cũng không có ý tứ này?” Trương Tiểu Oản nhịn không được lại thở dài, suy đoán nói. Có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi chăng? Hoài Thiện không thích công chúa, nàng không tin Tĩnh Hoàng không rõ chuyện này.
“Không phải ý tứ này? Nhiều tướng quân như thế, biên cương có 67 trạm gác, tùy tiện chọn cũng được mọt nắm người có quan hệ tốt với chúng ta tới làm việc, cần gì phải đứa một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tới chứ? Lại còn là kẻ đã Gi*t Đại Vương Tử của Đại Hạ, bị phản quân của triều Hạ đuổi Gi*t nữa chứ?” Uông Vĩnh Chiêu vỗ về mặt nàng sau đó lại lãnh đạm nói, “Đừng bởi vì ngươi cực thích Tĩnh Phượng Hoàng Hậu mà coi Hoàng Thượng cũng là người tốt. Sau khi Hoàng Hậu ૮ɦếƭ tâm ông ta còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác. Không có ai là ông ta không Gi*t được, kể cả Thiện Vương không có chỗ nào có lỗi với ông ta nhưng chỉ vì có liên quan tới Uông gia nên cũng bị ông ta tính kế.”
Trước kia ông ta muốn thu phục Tướng gia nên tùy ý để công chúa và con trai tướng gia thông đồng, nhưng Tướng gia cũng là lão thần tam triều, nhiều năm nay cũng không phải kẻ ngu si. Lúc tỉnh ngộ ra ông ta cũng dốc toàn lực đối kháng khiến công chúa của ông ta không vào nổi Tướng gia. Hiện tại ông ta chỉ hôn cho con gái mình với một vị tướng quân trẻ sau lưng không có thế lực, nhưng vẫn tận lực nghĩ cách ám toán hắn một phen.
Cái này là một mũi tên trúng hai con chim. Nếu vị tướng quân này ૮ɦếƭ ở chỗ hắn thì có thể nghĩ ra lý do nhét vị công chúa kia vào nhà bọn họ. Nếu hắn không ૮ɦếƭ thì con gái ông ta vẫn có người rước.
Mấy nhà trong kinh chẳng ai thèm rước công chúa, Tĩnh Hoàng lại còn muốn nhét cho Thiện Vương, Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ coi như hoàng đế trong thời gian ngắn bị hỏng đầu. Cho dù ông ta chỉ tính toán thử một chút thì cũng là bị hỏng đầu rồi mới thế.
Tính tình tâm cao khí ngạo của Uông Hoài Thiện làm sao chấp nhận được chuyện ông ta nhét một nữ nhân giẻ rách cho hắn chứ? Đây có khác gì cứ thế chặt đứt chút tình nghĩa quân thần vốn đã không nhiều lắm giữa bọn họ?
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản cũng không muốn giải thích rằng kỳ thật nàng cũng chẳng có mấy hảo cảm với hoàng đế. Đối với nàng mà nói thì hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, Uông Vĩnh Chiêu là thần tử, mặc kệ sau lưng Uông Vĩnh Chiêu đang làm gì nhưng mặt ngoài hắn tốt nhất đừng để hoàng đế bắt được nhược điểm. Nếu không toàn bộ Uông gia sẽ bị tận diệt.
Giống như lời Uông Vĩnh Chiêu, hoàng đế còn có thể xuống tay với vị Vương khác họ giúp ông ta đánh thiên hạ là con trai nàng thì sao nàng có thể không kiêng kị cho được?
Làm bạn với vua chính là như đùa với hổ. Cho nên Uông gia không thể ngã, chỉ cần Uông gia không ngã thì con nàng sẽ không sao. Hoàng đế có thế nào cũng không có khả năng lướt qua Uông gia xuống tay với công thần của mình.
*****
Qua ba ngày Uy Xa tướng quân kia thuận lợi rời đi, Thiện Vương thay hắn Gi*t ba tên thích khách.
Uông Hoài Thiện đã trở lại phủ, Trương Tiểu Oản và Uông Hoài Mộ cười đùa, bình tĩnh không lộ ra biểu hiện gì. Nhưng đêm đó Thính quản gia tới báo, “Đại công tử lấy năm vò rượu lâu năm mang ra ngoài.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thì ngồi yên một hồi, Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày mở miệng gọi người muốn đưa Thiện Vương tới nhưng nàng lại cầm tay hắn, lắc đầu nói, “Kệ hắn đi.”
Trong lòng hắn buồn khổ thì để kệ hắn uống.
Nhưng đêm đó Uông Hoài Thiện say rượu tới đập cửa phòng họ. Bình bà tử cho hắn vào thì Uông Hoài Thiện say túy lúy lập tức ngửi ngửi, nửa khép con mắt đi vào trong phòng, mơ hồ nhìn thấy người trên giường ngồi dậy thì đột nhiên nhào tới. Hắn rúc đầu vào người kia, khóc lớn nói, “Mẫu thân, mẫu thân, thật không tin được. Con đã nói với ông ta nhất định phải cưới một người giống mẫu thân, giống Tĩnh Phượng Hoàng Hậu nhưng hiện tại ông ta lại làm gì? Ông ta muốn nhét một cô công chúa bị người đời mắng nhiếc cho con, mẫu thân, con không tin nổi. Con không muốn trưởng thành, cũng không muốn tin tưởng lời ông ta, tất cả đều là giả, ông ta hoàn toàn thay đổi rồi……”
Hắn khóc cực kỳ thương tâm, nhưng Trương Tiểu Oản ngồi ở bên cạnh lại trợn mắt nhìn hắn bổ nhào vào ng Uông Vĩnh Chiêu mà gào lên gọi mình, còn bôi hết nước mắt nước mũi lên người Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang cứng đờ. Nàng vốn thương tâm thay con mình nhưng lại chỉ đành bất đắc dĩ quay đầu không đành lòng để con trai khóc lóc kể lể.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.