"Tiểu Ninh Ninh, cậu mau xem cái này đi. Lăng Thiên bị dính vào scandal, giờ đã đứng đầu lượt tìm kiếm trên mạng rồi." Diệp Tử đang nghịch máy tính bỗng kích động la lớn.
Thẩm Ninh vội vàng lại gần, vừa nhìn thấy bức ảnh cô liền nhận ra ngay người đàn ông đang ôm Lăng Thiên là ai.
"Lăng Thiên của tớ, sao lại có thể dính scandal tình ái với một người đàn ông chứ? Nhất định là có người ghen ghét, chỉnh sửa ảnh để hạ thấp thần tượng của tớ đây mà."
"Cái gì mà của cậu, Lâm Triết nghe được sẽ đau lòng lắm cho xem. Hơn nữa tớ thấy mọi người đa số đều ủng hộ nhiệt tình đấy chứ."
Thẩm Ninh kéo xuống xem những bình luận bên dưới. Đa số mọi người đều ủng hộ Lăng Thiên, một số ít lại kỳ thị, chỉ có cô biết những bức ảnh này tuyệt đối không phải cắt ghép chỉnh sửa. Chỉ là không ngờ lại bị lộ thành ra như vậy, liệu có liên quan gì đến chuyện hôm trước không?
Diệp Tử nghe vậy có chút không phục, thần tượng là để trong lòng, còn người yêu thì phải để trong tim. Cô ta thần tượng Lăng Thiên thật đấy nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, còn với Lâm Triết, hai người cũng đã xác định gì đâu.
"Dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, bọn họ bàn tán cái gì chứ." Thẩm Ninh khinh khỉnh nói, cũng không đọc tiếp nữa.
"Cậu chẳng biết gì cả. Người bình thường rảnh rỗi thích nhất chính là hóng scandal của diễn viên, ca sĩ. Lăng Thiên lại nổi như vậy, tin tức về anh ấy đương nhiên phải được mọi người chú ý quan tâm rồi."
"Lăng Thiên kém tuổi cậu mà."
"Kệ tớ."
Thẩm Ninh bật cười, nhan sắc đúng là thứ mê hoặc chết người. Không biết mấy năm qua Lâm Triết có biết Diệp Tử hâm mộ điên cuồng Lăng Thiên không nhỉ?
"Bức ảnh này chỉ chụp được sau lưng, cũng không biết người đàn ông này là ai. Chắc gì anh ta đã xứng với Lăng Thiên của tớ chứ." Diệp Tử híp mắt nhìn thật kỹ bức ảnh.
Người đàn ông này là ai? Tương lai sẽ là anh chồng của cậu đấy. Thẩm Ninh mỉm cười nhưng không trả lời Diệp Tử, cô quay ra tiếp tục làm công việc của mình. Nếu Lâm Từ không xứng với Lăng Thiên thì trên đời này làm gì còn ai xứng nữa. Hai người họ đi bên cạnh nhau, thực sự là rất hợp.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai mẹ Lâm, bà lập tức gọi điện kêu Lâm Từ về. Nhìn ba mẹ đã ngồi đợi ở bên ngoài phòng khách, Lâm Từ không chút sợ sệt đi tới, anh ta đã quyết định không giấu giếm tình cảm của mình nữa thì cũng đã sẵn sàng đối đầu với mọi thứ. Trong lòng anh ta biết rất rõ, ba mẹ kỳ vọng ở mình như thế nào nhưng anh ta không thể đáp lại sự kỳ vọng đó.
Mẹ Lâm khoanh tay đi một vòng quanh con trai nhưng ánh mắt lại không hề tức giận. Lâm Từ đứng thẳng lưng, anh ta biết chuyện này trước sau gì cũng xảy ra, anh ta cũng không sợ nữa.
"Thích nhau từ bao giờ?" Mẹ Lâm bắt đầu tra hỏi.
"11 năm trước."
Lâu như vậy sao? Mẹ Lâm hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Yêu đơn phương hay gì?"
"Cả hai đều có tình cảm."
"Hả? Vậy đứa nào tỏ tình trước?"
"Em ấy."
Thằng bé Lăng Thiên đó có vấn đề về thị lực à? Sao lại nhìn trúng đứa con trai nhạt nhẽo này của bà cơ chứ.
"Đứa nào là công?"1
"Mẹ, đây là vấn đề nhạy cảm mà. Sao có thể hỏi được." Lâm Từ nhíu mày phản bác. Làm gì có bà mẹ nào hỏi thẳng con cái như vậy chứ?
"Tất nhiên là phải hỏi rồi. Sau này hai đứa lấy nhau, mẹ còn biết gọi là con dâu hay là con rể chứ." Mẹ Lâm ngồi xuống bên cạnh chồng, nhướng mày nói.
"Mẹ... mẹ không tức giận sao?" Lâm Từ ngạc nhiên, anh ta cứ nghĩ mẹ sẽ vác tất cả dao có trong nhà rồi phi chết anh ta chứ, ít nhất cũng phải què tay què chân gì đấy.1
"Đừng có nhìn mẹ như vậy, mẹ biết con đang nghĩ gì đấy. Trước khi kịp làm vậy, ba con đã giấu hết dao trong nhà đi rồi."1
Mẹ Lâm vừa nói vừa lườm chồng một cái. Nếu không phải vậy, bà cũng muốn dùng dao phi vài đường, xem xem lần sau còn dám giấu giếm nữa không.
"Khụ.... bên Lăng gia nói như thế nào? Có làm khó hai đứa không?" Ba Lâm ho khan hai tiếng, quay sang hỏi con trai.
"Chú Lăng không đồng ý...." Lâm Từ cúi đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm: "Nhưng con sẽ không buông tay Lăng Thiên đâu."
Thấy con trai quyết tâm như vậy, ba mẹ Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở anh ta cố gắng chăm sóc tốt cho Lăng Thiên, mọi chuyện đều có hai người họ lo liệu. Lâm Từ trong lòng vô cùng cảm động, ít nhất ba mẹ cũng hiểu và tán thành cho anh ta.
Đợi Lâm Từ rời đi, mẹ Lâm liền chìa tay trước mặt chồng, hứng khỏi nói.
"Đưa tiền đưa tiền, ông thua cược rồi."
"Đúng là xui mà." Ba Lâm không cam lòng đưa ví tiền cho vợ.
"Tôi đã nói rồi mà, Lăng Thiên nhỏ người làm sao đè được con trai chúng ta. Chà, mùi tiền thơm quá đi." Mẹ Lâm vứt ví rỗng lại cho ba Lâm, cười vui vẻ đi về phòng.1
Thực ra bà sớm đã nghi ngờ từ lâu rồi. 5 năm nay mỗi lần nhắc đến chuyện xem mắt, Lâm Từ luôn lấy lý do công việc để trốn tránh. Bà không phải là một người mẹ không hiểu lý lẽ, đó là quyết định của con trai, chỉ cần không làm trái với lương tâm, bà đều sẽ ủng hộ.
Tin tức Lăng Thiên thích đàn ông liên tục khiến mọi người bàn tán. Fan của anh ta hết lòng bảo vệ thần tượng, cho rằng chuyện này rất bình thường đối với xã hội hiện đại, ai cũng có quyền được tự do yêu đương. Nhưng công việc của Lăng Thiên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
"Chỗ ở của em bị bọn họ phát hiện rồi, hay là chuyển đến nhà anh đi."
"Anh không sợ sao?" Lăng Thiên cười cười.
"Anh đã xác định rồi thì sẽ không sợ nữa."
Lâm Từ ôm Lăng Thiên vào lòng, bắt đầu từ hôm nay, anh ta với Lăng Thiên cùng nhau vượt qua sóng gió.
Để chúc mừng hai người họ thành đôi, Lăng Thiên chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời tất cả mọi người đến góp vui. Lăng Mặc gọi điện cho Thẩm Ninh, nói cô đưa U U đến trước, anh xong việc sẽ đến sau. Thẩm Ninh thay đồ cho con gái, đang chuẩn bị đi thì chuông cửa lại kêu lên.
"Anh hai? Có việc gì sao?" .
"Muốn sang rủ em với U U đi ăn. Hai người định đi đâu à?"
Lúc này Thẩm Ninh mới nhận ra bản thân dạo này không mấy quan tâm đến anh trai ở nhà đối diện. Cô suy nghĩ một chút, liền lôi điện thoại nhắn tin cho một người. Vài phút sau, người đó liền hồi âm lại. Thẩm Ninh vui vẻ cất điện thoại, ngẩng đầu cười với Lệ Tử Ngôn.
Đồ của Lăng Thiên hầu hết đều đã được chuyển đến nhà của Lâm Từ. Trong nhà chỉ có một chiếc giường ngủ vừa rộng vừa lớn, người ngoài nhìn vào không kiềm chế được mà suy nghĩ linh tinh. Có Lăng Thiên, căn nhà này cũng đỡ trống trải hơn, cảm giác cũng ấm áp hơn ngày thường.
Lâm Từ giúp Lăng Thiên nấu ăn ở trong bếp, Lăng Y ngồi bên ngoài chỉ có thể coi như không thấy bọn họ đang thân mật trêu nhau. Nói ra cũng thật xấu hổ, thân là chị gái của Lăng Thiên, cô ta cũng gần 30 rồi mà vẫn chưa có lấy một người bạn trai. Nghĩ đến đó, hình ảnh Lệ Tử Ngôn bỗng hiện lên trong đầu cô ta. Lăng Y vội vỗ vỗ hai má, từ sau bữa cơm đó Lệ Tử Ngôn liền biến mất, đến khi Thẩm Ninh vào viện mới gặp lại nhưng anh ta còn chẳng thèm nhìn lấy cô ta một cái.1
Chuông cửa vang lên, Lăng Y đứng dậy đi ra mở cửa, đoán chắc rằng có lẽ là Thẩm Ninh đưa U U đến. Cánh cửa vừa mở ra, cô ta liền sững lại.
"Lệ Tử Ngôn?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.