Chương 06

Ba Tôi Chỉ Thích Hiếu Thảo Bằng Miệng

Đang cập nhật 09/06/2025 10:02:41

Lời vừa dứt, chỉ ba giây sau, ông ta lại quay đầu nhìn tôi.


Trong mắt đầy vẻ oán hận.


"Thôi được rồi, Tiểu Nguyệt, đừng làm loạn nữa."


"Hôm nay là do cô cả không để ý, lấy ảnh mẹ con để lót bát."


"Nhị Tú, xin lỗi Tiểu Nguyệt đi."


Cô cả mặt mày sa sầm, rõ ràng không muốn làm.


Ba tôi liếc nhìn ông nội, rồi nhìn sang tôi.


Cô cả miễn cưỡng nói một câu, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.


Tiếp theo là chú ba, rồi chú út.


Mỗi người miễn cưỡng nói một câu, nhưng không ai thực sự hối lỗi.


Ba tôi tổng kết lại mọi chuyện:


"Một nhà sống chung với nhau, làm sao tránh khỏi va chạm? Mỗi người có số phận riêng."


Rồi ông ta quay sang tôi, giọng trịch thượng:


"Con là cháu gái cả, phải ngoan ngoãn chăm sóc ông nội!"


"Lương hưu của ông mỗi tháng còn vài trăm đấy! Sau này sẽ không bạc đãi con đâu!"


Nói xong, ông ta lại do dự một chút, vẫn không quên nhắc nhở:


"Nhưng tiền của ông nội không được tiêu bừa!"


"Người già không cho thì đừng đòi!"


"Nhớ ghi chép chi tiêu cẩn thận, mỗi tháng báo cáo lại!"


Tôi nhìn ông ta như nhìn một thằng đần.


Trước đây, ông ta cũng từng đối xử với mẹ tôi như vậy.


Chỉ cần nói một câu mềm mỏng, ông ta đã nghĩ đó là ân huệ trời ban.


Mẹ tôi vốn hiền lành, lại tốt bụng.


Cứ cam chịu làm tất cả mọi việc mà họ cho là đương nhiên.


Hóa ra, họ cũng biết chăm sóc người già không phải chuyện dễ dàng.


Tôi bật cười thành tiếng.


"Lâu Thành Cường, ông nghĩ tôi ngu đến mức nào?"


"Ông tưởng tôi dễ lừa lắm đúng không?"


Ba tôi nổi giận đùng đùng:


"Lâu Hi Nguyệt! Mày... đừng có được đằng chân lên đằng đầu!"


Tôi cười nhạt, tiếc là ông ta không bị đột quỵ ngay tại chỗ.


Điện thoại reo lên, báo hiệu mọi việc bên ngoài đã gần như được xử lý xong.


Tôi bấm số gọi tài xế:


"Vào đi."


Tài xế mặc vest chỉnh tề bước vào, dáng người cao lớn, khỏe khoắn, tay cầm chìa khóa xe.


Cậu ta vừa vào đã cung kính báo cáo:


"Thư ký Lý đã xử lý xong hết rồi."


Việc dời mộ cho mẹ tôi đã hoàn tất.


Tôi gật đầu, quay người bước ra ngoài.


Ba tôi nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ dò xét.


Ông nội cũng chăm chú nhìn đồng hồ và giày của tài xế.


"Bảo sao hôm nay nói chuyện cứng rắn thế, hóa ra là có chỗ dựa rồi."


"Nói thì hay lắm, nào là độc lập, nào là mạnh mẽ. Cuối cùng vẫn phải dựa vào đàn ông thôi!"


Ba tôi nhìn thấy chìa khóa xe, mắt ông ta sáng rực lên.


Ông ta hắng giọng, rồi giở giọng thực dụng:


"Tao nói trước, dù cậu là ai, muốn cưới con gái tao thì dễ thôi!"


"Đầu tiên, phải đưa 80 vạn tiền thách cưới, sau này hai bên không liên quan gì nữa."


"Dù cậu có đánh ૮ɦếƭ nó, tao cũng không quan tâm."


Chàng trai trẻ sững sờ, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc:


"Giám đốc Lâu?"


Giám đốc Lâu? Giám đốc?


Họ hàng đồng loạt quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.


Cô cả cười lạnh, giọng đầy khinh miệt:


"Giám đốc Lâu? Nó mà là giám đốc á?"


"Đừng có giả bộ! Nó chỉ là một đứa làm thuê hèn kém, mỗi tháng kiếm hơn ba ngàn, còn giám đốc gì chứ?"


"Tiểu Hồng nhà tôi còn chưa dám xưng giám đốc đấy!"


Tiểu Hồng tóc vàng không còn nhìn tôi nữa, ánh mắt cô ta chăm chăm vào tài xế của tôi.


Tôi thản nhiên:


"Nói chuyện với một đám ngốc làm gì, đi thôi."


Ba tôi tức giận, lao lên định tát tôi một cái.


Vừa đến trước mặt tôi, tay ông ta lập tức bị tài xế giữ chặt.


Ông ta rống lên một tiếng, rồi định ngã xuống để giả vờ bị thương.


Rồi lại rống thêm một tiếng, liếc nhìn những người khác để tìm sự ủng hộ.


Mấy người chú của tôi cũng nhanh chóng hiểu ra, lập tức phụ họa:


"Ôi trời, tôi bị nó dọa sợ!"


"Tay tôi bị nó làm bỏng mất rồi!"


Cả đám lộn xộn, cố tình ngăn cản không cho tôi rời đi.


Ngay cả mấy đứa nhỏ ngồi cùng bàn, dưới ánh mắt ra hiệu của người lớn, cũng bắt đầu giả vờ la khóc.


Ba tôi ngửa cổ quát:


"Hôm nay nó đập bàn, đập đĩa, vứt đồ ăn!"


"Dù tất cả đều do nó mua thì sao?"


"Nhưng đã vào nhà họ Lâu, tức là của nhà tao! Muốn đi như vậy à? Không dễ đâu!"


"Mày phải chịu trách nhiệm!"


Tài xế liếc nhìn tôi, chờ chỉ thị.


Tôi cười nhạt:


"Chịu trách nhiệm thế nào?"


Ba tôi hất cằm, giọng đầy tham lam:


"Không phải có tiền sao? Vậy thì chữa cho tất cả chúng tôi đi!"


Ông ta muốn tiền.


Hiện tại, ông ta đang chuẩn bị sinh đứa thứ hai, muốn tái giá, muốn đầu tư, cần tiền gấp.


Tôi biết rõ điều đó.


Tôi bình tĩnh bảo tài xế:


"Gọi chủ nhiệm Ngao đi."


Chuyên gia tâm thần.


Tài xế gật đầu, lập tức rút điện thoại gọi.


Tôi chậm rãi nói:


"Bảo họ cử thêm vài chiếc xe."


"Ít quá không chở hết đâu."


Tài xế lạnh lùng đáp:


"Không sao, hôm nay giám đốc Lâu dời mộ, xe không đủ, vẫn còn mấy chiếc của nhà tang lễ và máy đào nữa."

Novel79, 09/06/2025 10:02:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện