Hàn Phỉ xách theo cơm trưa tới, liền nhìn thấy Hạ Hề ngồi ở một bên bàn ăn hồn bay về phía chân trời, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Học tỷ, chị làm sao vậy?" Hàn Phỉ đặt đồ ăn lên bàn, thật cẩn thận hỏi một câu.
"Hàn Phỉ." Hạ Hề chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vô thần, "Tôi khả năng sắp bị bệnh trầm cảm rồi."
"Cái gì, bệnh trầm cảm?" Hàn Phỉ kinh hãi, "Học tỷ, chị làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?"
Hàn Phỉ vừa nói vừa nhìn về phía Phó Nam Cẩm, học tỷ chính là một người luôn lạc quan hướng về phía trước, làm sao có thể tùy tiện bị bệnh trầm cảm được chứ? Hơn nữa ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, chỉ qua một đêm liền bị uất ức?
Phó Nam Cẩm mang theo An An vừa rửa mặt xong đi đến trước bàn ăn, đặc biệt bình tĩnh nói một câu: "Đồ ăn Hàn Phỉ mang tới là nhà hàng kia của cô làm, có muốn nếm thử hay không?"
"Nhà hàng của tôi?" Tình thần Hạ Hề lập tức tỉnh tảo, đôi mắt cũng sáng lên, "Đúng vậy, sao tôi có thể quên mất chuyện này cơ chứ, tôi còn chưa có đi nhìn xem giang sơn tôi chính tay gây dựng lên đâu."
"Buổi chiều để Hàn Phỉ đưa cô đi." Phó Nam Cẩm dùng một tay ôm An An ngồi trên ghế, "Ăn cơm trước đi."
Hạ Hề cảm xúc quay lại cực kỳ nhanh chóng, Phó Nam Cẩm nói một câu khiến cho cô quên luôn buổi sáng không vui, vui vui vẻ vẻ ngồi ăn cơm, Hàn Phỉ lặng lẽ giơ ngón tay cái với Phó Nam Cẩm, thật trâu bò!
Phó Nam Cẩm hơi hơi rũ mắt, Hạ Hề tính cách đặc biệt dễ đoán, nhìn như tùy tiện, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế, chỉ cần bắt được đặc điểm tính cách của cô, thật ra lại là một người rất dễ nói chuyện.
Buổi chiều Hàn Phỉ cùng Hạ Hề đưa An An đến trường học, sau đó lại lái xe đưa Hạ Hề đến nhà hàng.
Từ xa, Hàn Phỉ liền chỉ vào một tòa nhà ba tầng nói với Hạ Hề: "Đó chính là nhà hàng của học tỷ."
Kiến trúc kiểu Trung Quốc, thiết kế phục cổ, ngoài cửa còn treo hai cái đèn long màu đỏ, phía trên là dòng chữ mạ vàng bay lượng viết "Ngô Hệ Lâu".
"...Ngô Hệ Lâu?" Hạ Hề có chút chần chờ, "Hàn Phỉ, sao lại có chút hương vị Hong Kong vậy?"
"Đây vốn dĩ chính là phòng trà phong cách Hong Kong." Hàn Phỉ dừng xe lại, "Đầu bếp nhà hàng là người Hongkong, làm một tay toàn món ăn ngon, dung hợp khẩu vị trong nước của chúng ta, buôn bán không tồi."
Hạ Hề cảm thấy lòng lạnh một phen: "Chủ ý này không phải là của tôi đấy chứ?"
Cô đối chính mình quá hiểu biết, cô không có đầu óc như vậy.
"Em nhớ là mấy năm trước một nhà các người đi Hong Kong đón năm mới, sau khi trở về liền quyết định mở một nhà hàng phòng trà, rốt cuộc là chủ ý của ai em không không biết, nhưng mà tên là do lão gia đặt."
"Ngô Hệ?" Hạ Hề giơ ngón tay cái, "Ba tôi thật quá thời thượng." "Ngô Hệ" là tiếng Quảng Đông, dùng tiếng phổ thông để nói có nghĩa là "Không phải", lão ba thật là không lãng phí những năm đó xem phim Hong Kong chút nào.
Hàn Phỉ dẫn Hạ Hề vào nhà hàng, Hạ Hề tự nhiên không nhỡ rõ mình đã từng đi Hong Kong, những cũng xem phim Hong Kong không ít, trong nhà hàng từ thiết kế nội thất, thực đơn đến bày biện bàn ghế đều tương đối dựa theo phong cách Hong Kong.
"Phòng trà chú trọng chính là bữa ăn nhanh, nhưng mà nơi này của chúng ta chia thành hai bộ phận, một bộ phận là phòng trà dựa theo phong cách Hong Kong, đều là chút món ăn đặc sắc của Hong Kong, làm cơm cũng rất nhanh, nhưng mà đa số vẫn là tương đối dựa theo phong cách trong nước, các món ăn nổi tiếng đều có." Hàn Phí giới thiệu cho Hạ Hề tình huống cơ bản của nhà hàng.
"Hề tỷ, chị nghỉ phép đã trở lại?" Từ sau khi Hạ Hề vào trong nhà hàng, người phục vụ gặp cô đều gọi một tiếng "Bà chủ", mà lúc này tiến lên đón là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần âu kiểu nữ màu đen với áo sơ mi trắng.
"Đây là giám đốc nhà hàng, Lô Vi, là trợ thủ đắc lực của chị." Hàn Phỉ nhỏ giọng nói.
Lô Vi đi đến, cười nói: "Hề tỷ chị cuối cùng cũng trở lại, có rất nhiều chuyện đang chờ chị xử lý, em sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ phép của chị, cũng không dám gọi điện cho chị."
Hạ Hề có chút xấu hổ cười cười với cô ấy, xem như chào hỏi.
Cô không có bản lĩnh của Phó Nam Cẩm, có thể đối mặt với nhân viên cấp dưới mà mặt không đổi sắc, thong dong đối mặt với bất kỳ vấn đề phát sinh nào, nói trắng ra chính là Phó Nam Cẩm có thể che dấu sự thật hắn bị mất trí nhớ, mà Hạ Hề cô thì làm không được.
Hàn Phỉ gọi Lô Vi sang một bên nhỏ giọng nói vài câu, Lô Vi không thể tin nổi liếc nhìn Hạ Hề một cái, nhưng rất nhanh liền trấn định xuống, lại một lần nữa đi đến trước mặt Hạ Hề cũng không nói thêm gì, thái độ như cũ: "Bà chủ, trước tiên em mang chị đi dạo xung quanh, sau đó sửa sang lại một chút tư liệu của nhà hàng cho chị xem qua, chị có vấn đề gì liền trực tiếp hỏi em là được."
"Được, vậy làm phiền cô, Lô... Vi." Hạ Hề cười cười.
Bản thân tính cách Hạ Hề chính là đối với cái gì cũng tràn ngập tò mò, vẫn luôn cảm thấy trên đời không có cái gì là có thể hay không thể, chỉ có chịu hay không chịu làm mà thôi, cho nên đối với cái nhà hàng này, Hạ Hề vô cùng hứng thú.
Thấy Hạ Hề không có gì là không thích ứng, Hàn Phỉ liền rời đi, trước khi đi nhỏ giọng dặn riêng: "Học tỷ, đừng quên đi đón An An." Đổi lấy một cái trợn mắt của Hạ Hề.
Sau khi Hàn Phỉ rời khỏi nhà hàng liền gọi điện cho mẹ Hạ, nói qua một chút tình hình của Hạ Hề và Phó Nam Cẩm.
Mẹ Hạ sau khi ngắt điện thoại thở dài một hơi: "Lão Hạ à, chúng ta đối xử với Hạ Hề như vậy có phải có chút vô trách nhiệm hay không?
Ba Hạ hơi nhíu mày: "Hiện tại hai đứa chúng nó cũng không có ký ức gì, phải ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm, nếu hai chúng ta xen vào giữa, hai đứa chúng nó phải ở chung như thế nào đây? Lại tiếp tục trì hoãn, hai đứa càng ngày càng xa lạ, còn không biết sẽ như thế nào đâu."
"Nhưng mà Hề Hề ngay cả An An đều quên mất, hiện tại đưa An An cho hai đứa chúng nó, hai đứa chúng nó không có chút kinh nghiệm nào, có thể nào chăm sóc không tốt hay không, hơn nữa bản thân Hề Hề vốn không thích trẻ con..." Mẹ Hạ vẫn là lo lắng không thôi, tính cách con gái của mình bà rõ ràng nhất, lúc vào đại học còn nói muốn cả đời không kết hôn, mặc dù kết hôn cũng không muốn sinh con (*), không cần con cái, hiện tại đột nhiên đẩy cho cô một đứa con, đây không phải là lật lọng sao.
(*) Nguyên văn là đinh khắc có nghĩa là những người có khả năng sinh sản nhưng lựa chọn không sinh con.
"Quan hệ huyết thống rất diệu kì, không có con cái, hai đứa làm sao có thể bồi dưỡng tình cảm được chứ?"
"Ông nói cũng phải." Mẹ Hạ bị thuyết phục.
Nhưng trên thực tế, ba Hạ suy nghĩ sâu xa hơn mẹ Hạ rất nhiều, tuy Giang Nam không thích nói chuyện nhưng tính cách ôn hòa, nhưng chàng trai Phó Nam Cẩm này lại không như vậy, trong ánh mắt mang theo một cỗ sắc lạnh, tính cách thâm trầm, đối với ai cũng không thân cận, rồi lại che dấu cực kỳ tốt, là một người rất khó nhìn thấu.
Nếu không phải bởi vì bộ dáng An An rất giống hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ không tin tưởng An An là con của mình, Phó Nam Cẩm người này, ông nhìn không thấu.
Nhưng hắn là người Hề Hề chọn, mấy năm nay ở chung, ông đã coi Giang Nam như con ruột của mình, lần này coi như là đánh cuộc một phen đi, tất cả cũng đều là vì An An và Hề Hề.
*
Bên này tất cả mọi người đi rồi trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm vào thư phòng mở laptop trên bàn ra.
Các thư mục trên màn hình phần lớn đều là văn kiện trong công ty mà xen lẫn bên trong là một cái thư mục cực kỳ nổi bật, tên thư mục là "Tiểu Hề và An An".
Phó Nam Cẩm nhấn mở thư mục, bên trong đều là ảnh chụp của Hạ Hề và An An, còn có video, là truyền từ di động vào.
Gần như mỗi tấm ảnh người phụ nữ và đứa trẻ đều cười đến cực kỳ vui vẻ, lần đầu tiên nhìn thấy An An đều sẽ cảm thấy bộ dáng cực kỳ giống hắn, cái mũi đôi mắt khuôn mặt cùng hắn không sai biệt lắm, nhưng nhìn kỹ ảnh chụp, sẽ phát hiện trên má An An có lúm đồng tiền, còn có cái miệng giống Hạ Hề, hình dáng khuôn miệng của Hạ Hề rất xinh đẹp, lúc không cười khóe môi vẫn hơi hơi cong lên, trời sinh là bộ dáng tươi cười, là diện mạo sẽ làm người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Phó Nam Cẩm như suy tư gì, ba mẹ Hạ Hề đều gọi cô là "Hề Hề", như vậy trừ khi là cô tự xưng mình là "Tiều Hề", bằng không chính là...
"Tiểu Hề." Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng đọc hai chữ này một lần, con ngươi càng thêm thâm thúy.
Sau khi mất trí nhớ mình sẽ tùy tiện tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con sao?
Phó Nam Cẩm ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ghế, hai mắt khép lại, nếu như chính mình mất trí nhớ, gặp phải chuyện gì bất khả kháng, nhưng lấy tính cách của hắn, sẽ lợi dụng tình cảm của một người phụ nữ để giải quyết nguy cơ của bản thân sao?
Phó Nam Cẩm cau mày, hắn tự xưng là khôn khéo thấu triệt, ở chuyện này lại không cách nào đưa ra quyết định.
Phó Nam Cẩm dứt khoát tạm thời buông chuyện này xuống, đóng thư mục, mở trình duyệt ra, gõ mấy chữ — tai nạn ca-nô.
*
Hạ Hề ở nhà hàng nửa ngày, đại khái hiểu được những công việc có liên quan của nhà hàng.
Lô Vi là một người cực kỳ giỏi giang, làm việc sấm rền gió cuốn (*), an bài tất cả mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, Hạ Hề đối với Lô Vi rất vừa lòng.
(*) Sấm rền gió cuốn: một câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là hành động mạnh mẽ, quyết liệt, nhanh chóng, đáng tin cậy.
Hạ Hề khích lệ Lô Vi vài câu, Lô Vi cười: "Chuyện này còn phải cảm ơn Hề tỷ chị đã dạy hảo."
"Tôi?" Hạ Hề cũng cười, "Cô quá đề cao tôi rồi." Trên người có mấy cân mấy lạng cô vẫn có thể tự mình hiểu lấy, sự thông minh của Lô Vi khả năng, cũng không phải là cô có thể dạy được.
Lô Vi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Những việc này về sau chúng ta lại nói, dù sao Hề tỷ chị cứ yên tâm, em sẽ giúp chị trông coi nhà hàng."
"Vậy cảm ơn cô." Hạ Hề có ấn tượng rất tốt với Lô Vi, từ đáy lòng liền cảm thấy nên tin tưởng cô ấy.
"Ui, hôm nay lại là giám đốc Lô trực ban à, cô 24 giờ đều không nghỉ ngơi sao? Sao tôi cảm giác mỗi lần tới đây đều có thể nhìn thấy cô vậy?" Một giọng nói lười biếng truyền đến.
Hạ Hề ngẩng đầu, chỉ thấy vài người từ trên lầu hai đi xuống, đi đầu là người đàn ông mặc một thân tây trang màu lam cắt may khéo léo, vóc dáng rất cao, bộ dáng mi thanh mục tú (*), vốn là một diện mạo thực làm cho người ta thích, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn đến người này lại làm cho người có một loại cảm giác quanh thân bao phủ bởi những cánh hoa đào màu hồng (*).
(*) Mi thanh mục tú: lông mày thanh mảnh, rõ nét, ánh mắt sáng và đẹp, chỉ diện mạo đẹp.
(*) Chỗ này chắc muốn ám chỉ người đàn ông nhìn có vẻ đào hoa.
Mà người phụ nữ đi bên cạnh anh ta vừa lúc Hạ Hề cũng nhận thức, là người hôm qua tới bệnh viện thăm Phó Nam Cẩm, Ân Hiểu.
"Hề tỷ, người này tên là Kiều Văn Ngộ, thường có giao dịch kinh doanh với Giang tổng nhà chị, khoảng thời gian trước, Giang tổng và anh ta đã cùng đến đây ăn cơm, người phụ nữ bên cạnh anh ta tên Ân Hiểu, là tổng giám đốc thiết kế trong công ty của Giang tổng." Lô Vi thật nhanh ở bên tai Hạ Hề nói xong, sau đó mang theo tươi cười tiến lên tiếp đón, "Kiều tổng đến đây lúc nào, tôi vậy mà không thấy được, nếu không thế nào cũng nên đi qua kính ngài vài chén rượu." Tên Kiều Văn Ngộ này sau khi cùng Giang tổng tới ăn qua một lần, trong khoảng thời gian này thường xuyên tới, đã sớm quen thuộc với người phục vụ ở đại sảnh.
"Không phải vừa rồi nói Lô giám đốc rất tận tâm sao, tôi còn tưởng rằng Lô giám đốc hôm nay nghỉ ngơi chứ." Kiều Ngộ Văn đi đến, một tay chống ở quầy thu ngân, "Tới, trả tiền."
"Không cần, bữa ăn hôm nay Giang tổng của chúng tôi mời." Ân Hiểu bước nhanh đến, ngăn anh ta lại, "Ở chỗ của Giang tổng chúng tôi đây, sao có thể để Kiều tổng ngài trả tiền chứ, đây cũng quá coi thường Giang tổng của chúng tôi rồi."
Hạ Hề đứng ở ngay sau quầy thu ngân, Ân Hiểu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô, lại không tiến lên chào hỏi, không biết là không thấy hay là làm bộ không thấy, chỉ nói với Lô Vi: "Nhớ ghi vào tài khoản của công ty."
"Đã biết." Lô Vi hơi gật đầu.
"Vị này chính là..." Đôi mắt Kiều Văn Ngộ chuyển đến trên người Hạ Hề đứng ở phía sau quầy thu ngân, "Mới đến..."
"Vị này chính là bà chủ nhà hàng của chúng tôi, Hạ Hề." Không đợi Kiều Ngộ Văn nói xong câu tiếp theo, đã bị Lô Vi đánh gãy.
"À..." Kiều Văn Ngộ không kiêng nể gì trên dưới đánh giá Hạ Hề một lượt, tấm tắc, "Bà chủ Hạ thật là trẻ trung, tôi nghe nói nhà hàng này là phu nhân của Giang tổng mở, như vậy vị này chính là Giang phu nhân sao?"
Kiều Văn Ngộ tuy rằng cho người khác một loại cảm giác cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, nhưng lại ngoài ý muốn không làm người có cảm giác không thoải mái.
Hạ Hề hơi gật đầu, cùng anh ta chào hỏi: "Chào Kiều tổng, tôi là Hạ Hề."
"Hóa ra thật là Giang phu nhân, chào cô chào cô..." Kiều Văn Ngộ vươn tay với Hạ Hề, Hạ Hề lễ phép nắm lại một chút.
"Tổng giám đốc Ân cô cũng thật là, Giang phu nhân ở đây, cô cũng không giới thiệu một chút." Kiều Văn Ngộ bất mãn oán giận với Ân Hiểu.
"Kiều tổng ngài đây là đang oan uổng tôi rồi, tôi vừa rồi thật đúng là không thấy được Giang phu nhân ở chỗ này." Ân Hiểu mặt đầy vẻ có lỗi, "Thật ngượng ngùng, chị dâu, em không nghĩ tới chị hôm nay có thể tới nhà hàng."
"Không sao, tôi cũng chỉ thuận tiện lại đây nhìn xem thôi." Hạ Hề nói.
"Đúng rồi, Giang phu nhân, làm phiền nói với Giang tổng một chút, hôm nào tôi mời hai vợ chồng các người cùng nhau ăn cơm, mong Giang tổng vui vẻ nhận lời." Kiều Văn Ngộ nói.
"Hôm nào tôi và Giang Nam làm chủ, mời Kiều tổng ăn cơm mới phải." Tất nhiên lời này chỉ là khách khí, cô là một người mất trí nhớ, cũng không nghĩ ra sẽ cùng anh ta ăn cơm như thế nào.
"Được, cho dù là ai mời ai, hôm nào nhất định phải cùng nhau ăn cơm mới là quan trọng nhất." Kiều Văn Ngộ ngồi dậy, "Vậy Giang phu nhân làm việc đi, chúng tôi đi trước."
Ân Hiểu cùng Kiều Văn Ngộ rời đi, Hạ Hề cũng tính toán rời đi, đã hơn bốn giờ, cô phải đi đón An An tan học.
Hạ Hề thu dọn một chút, đang định đi, liền nhìn thấy Ân Hiểu vừa mới ra cửa lại quay trở lại: "Chị dâu, vừa rồi em quên mất một chuyện."
"Chuyện gì?" Hạ Hề đối với cô gái Ân Hiểu này ấn tượng cũng không tốt, vì cái gì lại không tốt cũng không thể nói lên được, dù sao chính là nhìn cô ta không sao thuận mắt được.
Ân Hiểu đưa một chiếc túi nhỏ trong tay cho cô: "Dạ dày Giang tổng không tốt, còn không hay ăn cơm đúng giờ, đây là thuốc dạ dày, làm phiền chị dâu đưa cho anh ấy."
Hạ Hề hơi nhướng mày, dạ dày Phó Nam Cẩm không tốt, Ân Hiểu đưa thuốc cho hắn.
Trong lòng khẽ cười một tiếng, Hạ Hề tiếp nhận cái túi: "Vậy cảm ơn tổng giám đốc Ân, tôi nhất định giúp cô đưa tới."
"Được, vậy cảm ơn chị dâu."
"Không cần khách khí."
Ân Hiểu thấy trên mặt Hạ Hề không có chút nào không vui, càng thêm tin tưởng Hạ Hề bị mất trí nhớ.
Nhưng tin tức cô ta có được là Hạ Hề và Giang Nam cùng mất trí nhớ, nhìn như vậy xem ra Hạ Hề có thể là thật sự không nhớ rõ, nhưng mà ngày hôm qua cô ta đi gặp Giang Nam, bộ dáng Giang Nam có vẻ như cũng không giống như thật sự mất trí nhớ.
Cô ta vốn dĩ cũng không tin loại chuyện hai vợ chồng cùng nhau mất trí nhớ này, hiện tại càng cảm thấy có chút đoán không ra.
*
Hạ Hề sau khi rời khỏi nhà hàng gọi taxi đến nhà trẻ của An An.
Lúc cô đến, nhà trẻ còn chưa có tan học, đợi vài phút, liền nhìn thấy có phụ huynh quẹt thẻ vào nhà trẻ.
Buổi trưa khi đưa An An đến là giáo viên tự mình chờ ở bên ngoài đón An An vào, hiện tại chính là lần đầu tiên Hạ Hề đi vào nhà trẻ của An An.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.