"Mấy đứa đang làm cái gì vậy?"
Lục Hi giật mình. Cô ngơ ngác nhìn bà Lục mặt đầy sự bối rối.
"Hi Hi, sao con lại đứng dưới trời mưa thế này?"
Bà Lục hoang mang lo lắng kèm theo chút tức giận. Chạy ra trách móc cô.
"Trời đang mưa to thế này mấy đứa làm sao vậy? MAU VÀO NHÀ NHANH LÊN!"
Lúc này Lục Hi mới bừng tỉnh. Cô mang đầy sự ngơ ngác chạy ra vội can ngăn.
Do tiếng bà Lục quá lớn nên ông Lục cũng chạy ra xem thử. Ông cố nhìn cảnh tượng trước mặt nhưng chỉ thấy đứa nhóc Thẩm Đằng kia đang làm cái gì đó còn có cái con bé Hi Hi đang đứng dưới mưa nữa.
[...]
Bạch Phong phẫn nộ. Hắn định đứng lên đánh trả nhưng lại bị tiếng động phía trước làm giật mình.
"THẨM ĐẰNG!"
Lục Hi hét lớn. Thẩm Đằng giật mình quay đầu lại. Khi nhìn thấy bóng dáng người con gái mình yêu đang chạy dưới làn mưa gọi tên anh thì Thẩm Đằng không kìm được sự vui sướng nhưng lại có chút đau lòng.
Thẩm Đằng dừng tay. Anh vội vàng chạy tới chỗ Lục Hi ôm chầm lấy cô vào lòng rồi thủ thỉ.
"Thường Hi. Sao em không vào nhà hả? Em biết ngoài trời đang mưa to mà. Nhỡ đâu em bị cảm thì sao?"
Lục Hi có chút bỡ ngỡ. Mãi sau cô mới phát giác ra Thẩm Đằng đang ôm cô.
Nghe thấy tiếng Thẩm Đằng trách móc cô thì cô có chút tức giận.
"Chẳng phải cậu cũng đang đứng dưới mưa giống như tôi sao? Cậu cũng biết đang mưa to mà. Nhỡ đâu cậu cũng bị cảm thì làm sao?"
Lục Hi mang vẻ mặt tức giận và trách móc nói.
Khi Thẩm Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Hi thì cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu.
Trùng hợp thay cảnh tượng nam nữ *** phát cẩu lương dưới mưa đều bị ông bà Lục nhìn thấy.
Bà Lục quên luôn mất chuyện khi thấy Thẩm Đằng vừa đứng dưới mưa làm cái gì đó. Nhưng mắt bà không tốt thật sự không nhìn được đứa bé Thẩm Đằng kia vừa làm cái gì mà không nhịn được nhìn sang ông Lục.
"Ông nhìn xem. Bọn trẻ bây giờ giống chúng ta ngày xưa ghê. Hồi xưa ông cũng đứng dưới mưa 2 tiếng để cầu hôn tôi nhỉ."
Ông Lục nhìn bà Lục nháy mắt tinh nghịch kể lại chuyện xưa mà không kìm được kéo bà vào lòng rồi hôn lên môi bà.
"Ừm. Hồi xưa tôi đợi bà dưới mưa gần 2 tiếng thì bà mới chịu đến."
Bà Lục xấu hổ đẩy ông Lục ra.
"Nhỡ đâu bọn trẻ nhìn thấy thì sao?"
Nói xong ông Lục liền kéo bà Lục vào nhà.
Cùng lúc đó cảnh tưởng Lục Hi đang thân mật ôm nhau với Thẩm Đằng bị Bạch Phong nhìn thấy.
Trái tim hắn đau như bị ai xát muối vào vậy. Hắn muốn đứng lên để tách hai người họ ra nhưng mới đứng dậy hai chân như muốn lảo đảo sắp ngã đến nơi.
Từ xa Lục Hi nhìn thấy một người phụ nữ cầm ô tiến tới chỗ Bạch Phong? Sao nửa đêm nửa hôm cô ta lại xuất hiện ở nhà cô vậy.
Thẩm Đằng theo hướng nhìn của Lục Hi quay đầu lại thì thấy Tuyết Nhi mặt đầy hoảng sợ lo lắng đi đến chỗ Bạch Phong.
Rồi anh lại nhìn Lục Hi đang hoang mang thì lên tiếng giải thích.
"Là anh gọi cô ấy đến. Chúng ta vào nhà đi không sẽ bị cảm đấy."
Lục Hi nhìn Thẩm Đẵng cũng không nói gì mà theo anh vào nhà dù cô không hiểu tại sao Thẩm Đằng lại làm vậy?
[...]
Ánh mắt hắn tràn đầy bi thương và phẫn nộ đang khóa chặt lên Lục Hi và Thẩm Đằng đang dần đi xa.
Cùng lúc đó Tuyết Nhi cũng đến được chỗ Thẩm Đằng.
Tuyết Nhi mặt đầy nước mặt vừa lo lắng vừa hoảng sợ hỏi:
"Bạch Phong. Mặt...anh bị là...m sao vậy?"
Giọng Tuyết Nhi run run nói. Cô ta đang định chạm vào mặt Bạch Phong thì hắn hất tay cô ra và nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta hoảng sợ.
"Lúc trước tôi đã bảo gì cô nghe không hiểu sao? Vậy bây giờ để tôi nói lại. Ngay từ đầu tôi đã không thích cô rồi. Tôi lợi dụng tình cảm của cô để khiến cho Hi Hi em ấy ghen. Là tôi có lỗi. Tôi cũng đã bảo chúng ta kết thúc từ 4 năm trước rồi. Tôi xin cô đừng có đeo bám lấy tôi mãi như vậy nữa. Nếu không phải vì cô thì em ấy cũng không cố chấp mà chạy theo tên khốn đó chỉ để trả thù tôi rồi."
Bạch Phong lạnh lùng từng câu từng chữ nói. Câu cuối thậm chí hắn còn nghiến răng đầy phẫn nộ.
Tuyết Nhi nghe vậy thì lòng đau như xát muối. Cô ta không can tâm.
"Rốt cuộc Lục Hi có cái gì tốt mà khiến anh phải u mê nó như vậy? Chẳng lẽ suốt 3 năm yêu đương với em tất cả chỉ là giả dối thôi sao. Chỉ một chút thôi anh cũng không có tình cảm với em sao?"
Tuyết Nhi mặt đầy nước mắt ghen tị nói.
Bạch Phong dường như không quan tâm đến cô ta mà cười khinh bỉ trả lời.
"Tôi đã nói rõ ràng rồi cô nghe không hiểu sao? Trái tim tôi mãi mãi chỉ thuộc về em ấy. Vì em ấy tôi có thể làm tất cả kể cả là phạm pháp cũng được. Chuyện đi lừa dối tình cảm của người khác có là gì. Chỉ cần có được em ấy tôi đều sẽ bất chấp mọi thứ làm tất cả."
Lúc Bạch Phong đang định đi thì bị Tuyết Nhi cầm tay níu kéo ngăn lại.
"Lục Hi đã nói cô ta không còn tình cảm với anh nữa mà. Sao anh lại phải cố chấp vậy? Em thật...sự rất yêu...anh. Bây giờ hay lúc trước đều như vậy. Chỉ cần anh chấp nhận em, em có thể làm tất cả mọi thứ vì anh."
Bạch Phong lạnh lùng mạnh mẽ hất tay Tuyết Nhi ra.
Do sức Bạch Phong quá lớn nên Tuyết Nhi lảo đảo ngã xuống nền nước. Chiếc ô trong tay cũng bị văng ra.
Lục Hi do đứng quá xa hai người bọn họ nên không thể nghe được họ nói gì.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Phong tàn nhẫn hất văng Tuyết Nhi ra thì cô không nhịn được muốn tiến lên thì bị Thẩm Đằng ngăn lại.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Thẩm Đằng thấy mặt cô đầy nghi vấn thì cười như không cười nói:
"Chuyện của bọn họ chúng ta không nên nhúng tay vào."
Lục Hi cũng không phản bác gì.
Lúc Lục Hi với Thẩm Đằng đang định vào nhà thì thấy Bạch Phong một thân ướt sũng chật vật đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ rồi mở miệng nói:
"Thẩm Đằng. Mày nhớ cho kĩ. Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá cho tất cả những gì mày đã ςướק của tao ngày hôm nay."
Ánh mắt của Bạch Phong như con sói đang sắn mồi có thể nhào lên cắn xé con mồi ngay bất cứ lúc nào.
Lục Hi chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như thế này trước đây của Bạch Phong. Cô hoảng sợ thật rồi.
Lục Hi nhìn lên Thẩm Đằng. Cô không thể nhìn ra được cảm xúc của anh hiện giờ là như thế nào.
"Vậy xem mày có bản lĩnh như nào? Dù sao Thường Hi từ giờ và mãi mãi về sau cũng, là của tao. Mày đừng mơ tưởng có thể động vào một sợi tóc của em ấy."
Lục Hi bối rối nhìn Thẩm Đằng. Cô không biết anh đang nói cái gì nữa.
Bạch Phong ánh mắt tàn độc lướt qua Thẩm Đằng rồi nhìn Lục Hi.
Lục Hi hiện giờ cảm thấy tóc gáy cô dựng đứng cả lên. Cả người cô run rẩy khi bị Bạch Phong nhìn chằm chằm.
Đột nhiên một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Lục Hi nhìn lên thân hình vững chắc này. Cô dường như không còn cảm thấy đáng sợ như lúc trước nữa.
Bạch Phong nhìn một màn trước mắt mà không nhịn được cười lớn.
Lục Hi hoang mang. Cô nhìn ra phía ngoài thì thấy Bạch Phong đang ôm bụng cười. Nụ cười vô cùng vặn vẹo quỷ dị khiến cô lần nữa muốn nổi da gà.
Đột nhiên Thẩm Đằng lên tiếng nói, giọng của anh hình như có khác hơn so với ngày thường làm cô có chút thất thần.
"Thường Hi, em vào nhà trước đi."
Lục Hi càng hoang mang nhưng vẫn nghe lời anh mà đi vào nhà.
Bạch Phong thấy thế thì ngừng cười mà nhìn về phía Lục Hi chuẩn bị đi lớn tiếng nói:
"Hi Hi, em đừng mong có thể thoát khỏi tôi."
Lục Hi lần nữa kinh động. Dáng vẻ ngày hôm nay của Bạch Phong làm cô thấy sợ hãi. Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn trước đây.
Lúc Lục Hi quay đầu lại thì Bạch Phong đã đi mất. Ngoài trời còn đang mưa rất to.
Thẩm Đằng cũng quay lại. Trên mặt anh không hiện ra bất kì biểu tình gì.
Ông bà Lục nghe thấy bên ngoài ồn ào thì ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy, sao mấy đứa lại đứng ở đây?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.