Đàm Lê hoài nghi bản thân có phải đang gặp ảo giác không.
Nhưng lúc này đã bất chấp rồi, cô kéo Tần Ẩn về sát mình, giọng nói nhẹ hết mức có thể: “Hai vợ chồng bạn của Đàm Văn Khiêm bên đó, chẳng lẽ chính là chú dì nhà anh sao?”
Ngữ điệu Tần Ẩn rất vững vàng đáp: “Ừm.”
Đàm Lê: “…..”
Đàm Lê hạ khẩu khí, áp lại từng trận sóng to gió lớn nơi đáy lòng, thổn thức: “Tôi cho rằng bữa cơm chiều nay sẽ là phim đấu trí, trăm triệu lần không ngờ lại là phim kinh dị.”
Tần Ẩn bị lời nói của cô chọc cho cười thành tiếng.
Đàm Lê bắt lấy âm thanh này, nghiêng đầu qua nhìn anh, đè nặng giọng kính nể mà rằng: “Vào thời điểm này mà anh còn cười được, anh trai nhỏ à, lấy cái tố chất tâm lý này của anh mai sau không làm điệp viên đánh vào quân địch, thì quả thật là đáng tiếc quá.”
Tần Ẩn bình tĩnh đáp trả: “Vào lúc này mà cô còn có tâm tình vui đùa, cô cũng không kém.”
“Tôi không giống anh.” Đàm Lê nhe răng, không tim không phổi, “Tôi đột nhiên nghĩ đến, chuyện Đàm Văn Khiêm và chú dì nhà anh lại là bạn bè, thật ra đối với việc anh giả làm bạn trai tôi thì không có gì ảnh hưởng cả. Nhưng mà đối với anh thì lại không giống.”
“?” Tần Ẩn rũ mắt nhìn cô.
Đàm Lê theo thói quen muốn đưa tay che miệng, nhưng cô cách anh quá gần, ở một khoảng chênh lệch chiều cao 20cm này quả thật khó có thể vượt qua được.
Đàm Lê không nghĩ nhiều, quàng tay vào giữa khuỷu tay của Tần Ẩn, nhón chân nhỏ giọng nói bên tai người nọ: “Anh đã nói dối chú và dì, anh nói đêm nay anh có chuyện bận bên trường đó thôi.”
Đàm Lê nói xong thì hạ chân xuống, cong mắt cười rạng ngời, đôi mắt đen nhánh cùng ánh nước lấp la lấp lánh khẽ động, nghịch ngợm mà xấu xa, dáng vẻ đầy vui sướng khi có người gặp họa.
Tần Ẩn rũ mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Là vì ai?”
Đàm Lê vô tội: “Ôi, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy mà? Có điều anh trai nhỏ anh yên tâm đi, tôi không phải loại người vong ơn bội nghĩa, sau này có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ giúp lại anh.”
“…….”
Tần Ẩn không đáp.
Dựa vào ưu thế chiều cao, anh hơi nhướng mắt, xuyên qua cái đầu nhỏ trắng ngà, tầm nhìn rơi vào trong phòng VIP.
Lập tức đối diện với ánh mắt nông sâu khó phân của người mẹ nữ sĩ Tiếu Tiêu nhà anh.
Vừa rồi không những Đàm Lê ngây ngốc, mà hai bên gia đình cũng ngốc không vừa.
Đặc biệt là Đàm Văn Khiêm.
Một giây trước ông còn nhíu mày đánh giá cái tên không đứng đắn không nghề nghiệp này dám nhớ thương con gái rượu nhà ông, giây sau lại nghe thấy câu nói kia của Tần Ẩn làm ông sửng sốt.
Tĩnh mịch qua đi.
Tần Diệc Sinh cũng kinh ngạc quay đầu lại, hỏi vợ mình: “Vợ ơi, thằng oắt đẹp trai đứng bên ngoài cửa kia có vẻ ngoài đặc biệt giống với con trai cưng của chúng ta, có phải vừa mới gọi anh là ba không?”
“Anh nói xem.”
“Nhưng mà con trai cưng chưa bao giờ nói dối của chúng ta hiện tại không phải nên ở trường sao, sao có thể xuất hiện ở đây? Còn kéo—-” Tần Diệc Sinh dừng lại, nghiêng đầu qua hỏi Đàm Văn Khiêm, “Lão Đàm, cô gái nhỏ xinh đẹp kia là con gái anh sao?”
Tâm tình Đàm Văn Khiêm cùng phức tạp: “Đúng vậy.”
Tần Diệc Sinh cũng vì thế mà quay đầu lại, tự mình tiếp lời mình: “Còn kéo con gái rượu của lão Đàm người ta nữa.”
Tiếu Tiêu liếc mắt: “Vậy anh phải hỏi nó đó.”
“……”
Trong phòng bao trùm bầu không khí trầm mặc, nhờ lời chêm chọc ở ba Tần mà cũng nhẹ nhàng lại. Tần Ẩn và Đàm Lê bị các bậc phụ huynh gọi ngồi xuống.
Có bà ngoại và ba mẹ Tần ở đây, Đàm Lê an phận hơn trước rất nhiều, cô vô cùng thành thật kéo ghế ra, sóng vai với Tần Ẩn ngồi xuống.
Bà ngoại Đàm Lê cả đời là bà chủ gia đình, đối với chuyện trên thương trường, hay giao tình giữa nhà họ Đàm và nhà họ Tần gì đấy bà không biết nhiều, cũng không quan tâm.
Bà chỉ để ý đến mục đích ban đầu mà bà tự mình đến đây.
Vậy nên khi Đàm Lê xuất hiện cùng với một cậu trai trẻ có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, thì bà đã đánh giá qua một lần, gương mặt bà hiền từ hỏi Đàm Lê: “Lê Tử à, thằng bé là người mà ba con nhắc đến, là người bạn trai mà con quen đó giờ đấy ư?”
Không chờ Đàm Lê ngẩng đầu, hai vợ chồng Tần Diệc Sinh và Tiếu Tiêu người trước người sau trao ánh mắt về đây.
Đàm Lê không ăn gì, nhưng lại có một loại cảm giác như bị nghẹn vậy.
Đúng lúc này phục vụ đi vào đưa đồ ăn. Món thứ nhất là bào ngư đông trùng hạ thảo, mỗi khách là một nồi đất nhỏ tinh xảo, và một bát trà nhỏ bằng đất nung đặt trên khay gỗ, đưa đến đặt ở trước mặt từng vị khách.
Nhân lúc phục vụ chia thức ăn đến trước mặt mình, bằng công phu che chắn ánh mắt của các bậc phụ huynh, Đàm Lê nhanh nhẹn hạ tay xuống gầm bàn nắm lấy góc áo của Tần Ẩn, khẽ túm túm.
Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn.
【Làm thế nào bây giờ.】
Đàm Lê yên lặng gửi anh một khẩu hình miệng từ cô.
Đáng tiếc động tác của nhân viên phục vụ rất thành thạo, chưa kịp cho Đàm Lê hỏi câu thứ hai đã đặt bát trà lên khay xong, tránh người rời đi. Bên kia các vị phụ huynh lại dời ánh mắt về đây.
Đáy lòng Đàm Lê thầm thở dài.
Đương nhiên cô nhớ rõ lúc ỏ trên xe taxi, Tần Ẩn đã phủ nhận với ba mẹ anh về chuyện yêu đương như thế nào, giải thích hành vi trước đó của cô chỉ là đùa thôi.
Đã có vạch trần lời nói dối ở ‘trường học’, nếu ba mẹ Tần lại phát hiện ra chuyện cậu con trai chưa từng nói dối của mình còn nói dối cả tình trạng yêu đương…..
Thừa nhận thì anh ‘૮ɦếƭ’.
Phủ nhận, cô hẳn chỉ là tội chứ chưa đến nổi ‘૮ɦếƭ’.
“Lê Tử?” Bà nội nhìn vẻ trầm mặc của cô thì khó hiểu, nghi vấn hỏi.
Trong lòng Đàm Lê đã có cân nhắc, cô ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng ngời xán lạn: “Bà ngoại, thật ra thì con—–”
“Cẩn thận, nóng.”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng nhắc cô một câu. Đàm Lê theo bản năng im bặt, ngoái đầu nhìn qua người bên cạnh—–
Tần Ẩn hơi nghiêng người, lấy một tấm khăn giữ nhiệt bên khay đặt lên trên bề mặt bát trà. Những ngón tay thon dài mảnh khảnh móc lấy tay cầm, rót vào bát của Đàm Lê.
Sau khi rót cho Đàm Lê xong, Tần Ẩn mới bình tĩnh thả ấm về chỗ cũ.
Khăn lụa trắng tinh sượt qua ngón tay thanh lạnh, đồng thời Tần Ẩn ngước mắt, đôi mắt lạnh lùng tự nhiên: “Xin lỗi vì vừa nãy quên giới thiệu với bà. Con là Tần Ẩn, năm nay 20, là bạn trai đương nhiệm của Đàm Lê ạ.”
“——–”
Đàm Lê ngẩn ra.
Bà cụ gật đầu: “Lớn hơn Lê Tử nhà chúng ta hai tuổi à, có điều, lúc trước bà có nghe ba Lê Tử nói qua, hiện tại con không đi học, cũng không có công việc cố định à?”
“…….?”
Ánh mắt ba mẹ Tần liếc qua, như sắp sửa lộ bản chất.
Tần Ẩn rũ mắt: “Lần trước không thể giải thích rõ ràng với chú được. Hiện tại con đang học đại học F, cũng…là bạn học của Lê Tử. Sở dĩ có chuyện này, là vì trước đó con phải tạm nghỉ học vài năm, học kỳ này mới nhập học lại.”
Chân mày Đàm Văn Khiêm nhảy dựng: “Con cũng là sinh viên đại học F?”
“Vâng.”
“……..”
Đàm Văn Khiêm không nói gì, ánh mắt dời qua người Đàm Lê.
Chỉ mấy câu này, ba mẹ Tần với bà ngoại Đàm Lê có thể sẽ không hiểu lắm, nhưng chỉ dựa vào sự hiểu biết của ông về con gái mình, cũng đủ để phán đoán được tám chín phần chân thật của tình huống.
Hiển nhiên mấy cái lý do không đi học chỉ chơi game không công việc đều là thoái thác, đều do Đàm Lê cố ý lừa gạt chọc cho ông tức mình mà thôi.
Về phía Tần Ẩn.
Ánh mắt Đàm Văn Khiêm chớp chớp.
Bối cảnh nề nếp nhà họ Tần ông biết rõ, xuất thân là con cháu nhà họ Tần, cũng khó trách khí chất thong dong như vậy….
“Món bào ngư đông trùng hạ thảo là chiêu bài của nhà hàng này, mỗi ngày chỉ giới hạn ra 20 phần thôi. Mẹ, mẹ nếm thử xem có hợp khẩu vị mình không.”
Đàm Văn Khiêm hiền hòa chuyển đề tài.
Lúc sau khi trò chuyện với vợ chồng Tần, ông cũng bày ra thần thái tự nhiên, không nói câu nào gây khó xử cho Tần Ẩn—-phảng phất như đã hoàn toàn quên đi mục đích ban đầu của bữa ăn này vậy.
Cứ thế, bữa ăn tối quỷ dị này cũng kết thúc trong hài hòa.
Toàn bộ quá trình ba mẹ Tần và Tần Ẩn giao lưu về 0, Đàm Văn Khiêm nhìn ra manh mối, Đàm Lê đầu sỏ gây chuyện biết rõ nguyên do, nhưng tất cả bọn họ lại không ai nhắc đến.
Cho tới khi bữa ăn kết thúc.
Bà ngoại tuổi tác đã cao, thân thể không được tốt như hồi còn trẻ nên rất nhanh đã mệt nhoài, Đàm Văn Khiêm nói phải đưa bà về trước.
Tiếu Tiêu cũng theo sau đứng dậy, “Tổng giám đốc Đàm, chúng ta nhà xa, thời gian cũng không còn sớm, bây giờ không quấy rầy ba con anh nữa.”
“Được.” Đàm Văn Khiêm cũng đứng dậy, “Hai nhà chúng ta vốn đã có quan hệ gần gũi rồi, bây giờ lớp nhỏ lại có duyên phận như vậy, sau này nói không chừng tôi sẽ phải quấy rầy nhà mình rồi.”
Tiếu Tiêu mỉm cười: “Nên là vậy, anh Đàm đừng khách sáo.”
“Đương nhiên sẽ không rồi.”
Khách khí qua lại xong, Tiếu Tiêu quay đầu, ý lạnh lẽo sắc bén trong mắt cũng nhạt đi vài phần: “Tần Ẩn, con đi cùng ba mẹ về, hay là theo bạn gái con?”
“…….”
Vừa nghe phải ở chung với Đàm Văn Khiêm, Đàm Lê liền xù lông.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Ẩn.
Nhưng cũng chỉ là bản năng thôi, nghĩ đến đêm nay đã gây ra biết bao sức ép cho anh, Đàm Lê lập tức dời ánh mắt nặng nề của mình đi.
Nhưng cô gái nhỏ hiếm khi thể hiện ra sự đáng thương từ tận đáy lòng mình như thế, chỉ với một cái liếc mắt thôi, vẫn làm cho những lời Tần Ẩn định nói run lên bên khóe miệng.
Anh rũ mắt: “Con đưa Đàm Lê về trường trước.”
“Được.” Tiếu Tiêu nhanh nhẹn đáp, quay đầu nói với Tần Diệc Sinh, “Gọi điện thoại cho dì Liêu, bảo dì ấy ném bánh sinh nhật chúng ta chuẩn bị cho nó đi.”
“—–Sinh nhật ạ?”
Đàm Lê cả kinh, theo bản năng lặp lại, ngửa đầu nhìn về phía Tần Ẩn.
“Hôm nay là sinh nhật anh? Vậy mọi người đêm nay tổ chức bữa tiệc sinh nhật gia đình cho anh? Vậy tại sao lại đồng ý cùng tôi—-”
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ đi.”
Người lãnh cảm đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng cắt ngang cô.
Tiểu não Đàm Lê ngày thường phải linh hoạt nhanh nhẹn hơn bất cứ ai khác bấy giờ đã trì trệ, nghe câu lệnh này, cô theo bản năng nói như những gì anh bảo.
“Chúc anh sinh nhật…vui vẻ?”
Lần đầu tiên Tần Ẩn được nhìn thấy cô nhóc xấu xa thối này lại ngoan như vậy, ngoan đến độ choáng người.
Một chút ý cười nho nhỏ hiển hiện trên gương mặt thanh tú có hơi lạnh lùng này. Anh cũng không che dấu, tự nhiên cong khóe môi, cười khẽ một tiếng.
Âm thanh này thuận tai qua mức làm rung động ý thức của Đàm Lê, cô vừa muốn ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu đột nhiên được xoa nhẹ.
“Cảm ơn nhé.”
Anh Lê từ nhỏ đến lớn chưa từng biết thẹn thùng là gì, lúc này *** tại chỗ, đột nhiên cảm thấy trên mặt nong nóng.
Cô nghĩ nghĩ, nhất định là vì bị ‘xoa đầu’ trước mặt ba vị phụ huynh lớn gấp đôi tuổi cô, vậy nên mới khơi gợi nỗi xấu hổ mà cô đã chôn giấu suốt 18 năm.
Đúng, chính là vậy, không thể có nguyên nhân khác được.
Một vốc thức ăn chó này, đút cho ba vị phụ huynh nghẹn họng.
Tiếu Tiêu hoài nghi híp mắt, mở miệng: “Nếu đã quen nhau mấy tháng rồi, vậy tại sao sinh nhật của nhau cũng không tìm hiểu qua?”
Tần Ẩn khựng lại, nghiêng người.
Không biết là vô tình hay cố ý, anh che cô gái phía sau lưng mình: “Lần đầu em ấy yêu đương, không có kinh nghiệm.”
Đàm Lê: “?”
Đây là đang vũ nhục danh dự tốt của cô trước mặt mọi người đó.
Đàm Lê còn không kịp phản bác hay đưa ra một đáp án khác, liền nghe thấy người trước mặt không cảm xúc cúi đầu nhàn nhạt cười khẽ. Không giống với mọi lần cô biết, âm thanh này mang theo ý lãnh cảm và pha cả cợt nhã.
“Sau này, con sẽ dạy em ấy thật tốt.”
Đàm Lê: “……….”
Đàm Lê: “???”
Ơ tên lãnh cảm này này, ai dạy ai cơ?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.