Bình minh nhuộm vàng những cánh cửa kính rộng lớn của biệt thự nhà họ Trịnh. Tiếng chim hót líu lo trong khu vườn như muốn xua tan bầu không khí u ám còn đọng lại từ buổi tiệc tối hôm qua, nhưng bên trong, một sự nặng nề vẫn bao trùm.
Trong phòng làm việc, Trịnh Hạo ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn đăm đăm vào những tệp hồ sơ được xếp ngay ngắn trước mặt. Suốt đêm qua, anh đã cố tìm kiếm manh mối về những sai lệch trong báo cáo tài chính, nhưng càng tìm, anh càng cảm thấy lạc lối. Những con số trên giấy không thể nói dối, nhưng cũng không thể kể lại toàn bộ câu chuyện.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Vào đi,” anh nói mà không rời mắt khỏi tập hồ sơ.
Người bước vào là bà Tú Anh. Bà mặc bộ váy nhung đậm màu, gương mặt nghiêm nghị. “Hạo, mẹ đã nói chuyện với phòng kế toán sáng nay. Quả thực, có một số khoản mục không hợp lý. Mẹ muốn con kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng liên quan đến dự án này.”
Trịnh Hạo ngẩng lên, ánh mắt anh ánh lên sự cảnh giác. “Mẹ nghĩ có ai đó đang cố tình làm sai?” anh hỏi, giọng trầm nhưng chắc nịch.
Bà Tú Anh hơi ngừng lại, ánh mắt khẽ nheo lại như muốn dò xét suy nghĩ của con trai. “Mẹ không muốn phán xét vội, nhưng những khoản mục này đều được phê duyệt qua bộ phận mà Diệp trực tiếp phụ trách. Con hiểu ý mẹ chứ?”
Trịnh Hạo khựng lại. Cái tên “Kiều Diệp” như một tảng đá đè nặng trong tâm trí anh. Là người mà mẹ anh luôn tin tưởng, là người từng được giới thiệu như một đối tác đáng tin cậy, liệu có thể nào cô ta lại là kẻ đứng sau những sai lệch này? Nhưng một phần trong anh vẫn không muốn tin điều đó.
“Mẹ, con sẽ điều tra rõ. Nhưng trước khi có bằng chứng, chúng ta không nên kết luận điều gì.” Giọng anh bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt trên bàn lại để lộ sự căng thẳng.
Bà Tú Anh khẽ gật đầu. “Mẹ tin con. Hãy nhớ rằng, nếu cần, mẹ luôn đứng về phía con.”
Buổi chiều, tại công ty truyền thông, Khả Linh cẩn thận chỉnh sửa bản thảo quảng cáo mới cho một dự án lớn. Đây là lần đầu tiên cô được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy, và cô không muốn mắc bất kỳ sai lầm nào. Nhưng tâm trí cô không thể hoàn toàn tập trung. Tên của công ty nhà họ Trịnh vẫn ám ảnh cô từ buổi họp sáng nay.
“Linh, em ổn không?” Giọng nói của anh Thành vang lên từ phía sau. Anh đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt quan sát cô với vẻ quan tâm. “Nếu có gì không thoải mái, em cứ nói với anh.”
Khả Linh quay lại, nở một nụ cười gượng gạo. “Em ổn ạ. Chỉ là em hơi lo lắng vì dự án mới thôi.”
Anh Thành bước vào, đặt một tay lên bàn làm việc của cô, gương mặt thoáng chút nghiêm túc. “Anh biết em rất cẩn thận, nhưng anh cảm thấy em đang có chuyện muốn giấu. Linh, đừng áp lực quá. Công việc là một phần, nhưng nếu em không khỏe, hãy nghỉ ngơi.”
Lời nói chân thành của anh khiến Khả Linh cảm thấy ấm áp. Cô không muốn anh Thành biết quá nhiều về quá khứ của mình, nhưng sự quan tâm ấy làm cô thấy an lòng. “Cảm ơn anh. Em sẽ chú ý hơn.”
Buổi tối hôm đó, trong một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, Kiều Diệp gặp gỡ một người đàn ông ăn vận lịch sự. Khuôn mặt anh ta sắc sảo, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nham hiểm. Họ ngồi ở một góc khuất, trò chuyện bằng giọng nói nhỏ nhưng căng thẳng.
“Cô đã làm rất tốt. Nhưng cô nên biết, tôi không chịu trách nhiệm nếu việc này bị phát hiện,” người đàn ông nói, ánh mắt liếc qua ly rượu trên bàn.
Kiều Diệp cười nhạt. “Anh lo xa quá. Tôi biết mình đang làm gì. Đừng quên rằng anh cũng có phần trong chuyện này. Nếu tôi ngã, anh cũng không thoát.”
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, nhưng nụ cười của Kiều Diệp vẫn đọng lại như một bóng ma, đầy toan tính.
Sáng hôm sau, Trịnh Hạo triệu tập một cuộc họp nội bộ. Anh yêu cầu kiểm tra lại toàn bộ các hợp đồng và báo cáo liên quan đến dự án bị nghi ngờ. Trong suốt buổi họp, ánh mắt anh không rời khỏi Kiều Diệp, như muốn dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất của cô.
Nhưng Kiều Diệp vẫn giữ được vẻ bình thản. Cô ta tự tin trình bày báo cáo của mình, từng con số, từng mục tiêu đều rõ ràng và hợp lý. Dù vậy, trong lòng Trịnh Hạo, cảm giác bất an vẫn không tan biến. Anh biết rằng, đôi khi sự thật không nằm ở những gì được trình bày, mà ẩn sau những thứ không ai để ý đến.
Khi buổi họp kết thúc, anh yêu cầu một số tài liệu từ các phòng ban, đồng thời dặn riêng thư ký của mình: “Hãy kiểm tra kỹ toàn bộ hồ sơ mà Kiều Diệp từng phụ trách. Đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Thư ký gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Trịnh Hạo biết rằng, nếu anh muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, anh không thể để bất kỳ kẻ nào che giấu sự thật.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.