Sau lễ cưới, cuộc sống của Khả Linh và Trịnh Hạo dần bước vào một giai đoạn mới. Những ngày tháng vội vã với những lo toan giờ đây được thay thế bằng sự bình yên, một cảm giác nhẹ nhàng mà cả hai chưa từng có được trước đây. Họ không vội vàng đắm mình trong những chuyến du lịch xa hoa hay những bữa tiệc ồn ào. Thay vào đó, họ cùng nhau tận hưởng những điều giản dị, như một buổi sáng thức dậy bên nhau, cùng chuẩn bị bữa ăn, hay những buổi tối ngồi trên ban công, nhâm nhi tách trà và nói về những dự định tương lai.
Mỗi sáng, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa, Trịnh Hạo thường tỉnh dậy trước, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. “Anh luôn tự hỏi làm sao mình có thể may mắn đến vậy,” anh thì thầm, dù biết rằng cô chưa tỉnh. Những khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé, nhưng với anh lại vô cùng ý nghĩa. Đó là cách anh nhắc nhở bản thân không bao giờ được để mất cô thêm một lần nào nữa.
Còn với Khả Linh, cô cảm nhận được sự thay đổi ở Trịnh Hạo – một người đàn ông từng lạnh lùng, xa cách, giờ đây trở nên dịu dàng và chân thành hơn bao giờ hết. Cô không cần anh phải làm gì lớn lao, chỉ cần thấy anh cười, thấy ánh mắt anh luôn ánh lên niềm hạnh phúc, cô đã cảm thấy mọi nỗi đau trong quá khứ dường như tan biến.
Một buổi sáng cuối tuần, khi cả hai đang chuẩn bị bữa sáng, điện thoại của Khả Linh reo lên. Là một số lạ. Cô thoáng chút lưỡng lự, nhưng rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, là mẹ của cô.
“Linh, mẹ không muốn làm phiền con, nhưng mẹ muốn gặp con. Có một số chuyện mẹ cần nói.” Giọng bà thoáng chút ngập ngừng, nhưng có phần chân thành mà trước đây cô ít khi nghe thấy.
Khả Linh im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp: “Được, mẹ. Con sẽ về thăm mẹ vào cuối tuần này.”
Cô đặt điện thoại xuống, đôi mắt hơi mơ màng. Trịnh Hạo nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của cô, liền bước đến, nắm lấy tay cô. “Có chuyện gì sao, Linh?”
Cô khẽ mỉm cười, nhưng giọng vẫn thoáng chút trầm tư. “Là mẹ em. Bà muốn gặp em. Đã lâu lắm rồi em không về nhà.”
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng. “Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng em.”
Cô nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt ấy. “Không cần đâu, Hạo. Em nghĩ rằng, đây là chuyện giữa em và mẹ. Em cần đối mặt với bà một mình.”
Ngày cuối tuần, Khả Linh trở về căn nhà cũ nơi cô từng lớn lên. Căn nhà nhỏ bé, giản dị, nằm giữa một khu phố yên tĩnh. Khi cô bước vào, mọi thứ vẫn giống như ngày cô rời đi, nhưng lòng cô lại tràn ngập những cảm xúc khó tả. Mẹ cô đang ngồi trên chiếc ghế cũ trong phòng khách, dáng vẻ hơi tiều tụy hơn so với lần cuối cô gặp.
“Con đến rồi,” bà nói, giọng thoáng chút nghẹn ngào.
“Mẹ, lâu rồi con không về. Mẹ vẫn khỏe chứ?” cô hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Khỏe. Nhưng mẹ biết rằng, có một điều mẹ cần làm trước khi quá muộn,” bà đáp, ánh mắt đầy sự day dứt. “Linh, mẹ đã sai. Sai rất nhiều. Mẹ từng nghĩ rằng cách duy nhất để bảo vệ con là khiến con phải mạnh mẽ một mình. Nhưng mẹ không nhận ra rằng, chính mẹ đã đẩy con vào những đau khổ không đáng có.”
Khả Linh im lặng, đôi mắt cô thoáng chút mơ hồ. Những lời nói của mẹ cô khiến cô nhớ lại những ngày tháng khó khăn, những lần cô cảm thấy mình phải đối mặt với tất cả mà không có ai bên cạnh. Nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy giận nữa. Thay vào đó, là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể cuối cùng, mọi nỗi đau đều có thể được giải tỏa.
“Mẹ, con không trách mẹ. Con chỉ mong rằng, từ bây giờ, chúng ta có thể hiểu nhau hơn,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Bà gật đầu, nước mắt khẽ rơi. “Cảm ơn con, Linh. Cảm ơn con vì đã tha thứ cho mẹ.”
Khi trở về nhà, cô kể lại mọi chuyện cho Trịnh Hạo. Anh lắng nghe, đôi mắt ánh lên sự cảm thông. “Linh, em đã làm rất tốt. Anh tự hào vì em.”
Cô khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. “Hạo, em nghĩ rằng, từ giờ, chúng ta có thể thật sự bắt đầu một cuộc sống mới. Không còn đau khổ, không còn quá khứ đeo bám.”
“Anh hứa,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh sẽ luôn ở đây, cùng em xây dựng cuộc sống đó.”
Dưới ánh hoàng hôn, họ nắm tay nhau, lòng tràn ngập sự bình yên và hy vọng. Một chương mới đã thực sự bắt đầu – không chỉ là sự khởi đầu của một cuộc hôn nhân, mà còn là sự khởi đầu của một cuộc sống tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.