Chương 47: Ngày Hạnh Phúc

Ánh Sáng Của Yêu Thương

Novel79 23/12/2024 10:40:18

Bầu trời hôm nay trong xanh lạ thường, những tia nắng dịu nhẹ len lỏi qua những tán cây, ánh sáng ấm áp bao phủ khu vườn nhỏ nơi buổi lễ đang được chuẩn bị. Những đóa hoa oải hương tím xen lẫn cúc trắng nở rộ, tô điểm cho không gian ngập tràn sự thanh bình. Ngày mà cả Khả Linh và Trịnh Hạo mong chờ đã đến – ngày cưới của họ.




Từ sáng sớm, Khả Linh đã thức dậy với tâm trạng hồi hộp lẫn vui mừng. Trong phòng thay đồ, Hải Yến cùng một vài người bạn thân khác đang giúp cô chuẩn bị. Chiếc váy cưới màu trắng ngà đơn giản nhưng tinh tế, với lớp ren mềm mại bao phủ phần vai và một chiếc khăn voan dài nhẹ nhàng, khiến cô trông như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích.


“Linh, hôm nay cậu thật sự là cô dâu đẹp nhất mà mình từng thấy,” Hải Yến thốt lên, ánh mắt rạng rỡ.


Khả Linh khẽ cười, nhưng đôi mắt thoáng chút mơ màng. “Yến, cậu nghĩ rằng mọi chuyện này có thực sự là thật không? Mình vẫn cảm thấy như đang mơ.”


“Linh, đây không phải là mơ. Đây là hiện thực mà cậu xứng đáng có được,” Hải Yến đáp, siết nhẹ tay cô. “Cậu đã vượt qua quá nhiều đau khổ để đến được ngày hôm nay. Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc, vì hạnh phúc này là dành cho cậu.”


Cô gật đầu, lòng tràn đầy sự biết ơn. Cô biết rằng, ngày hôm nay không chỉ là một cột mốc, mà còn là lời khẳng định rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương.




Ở một góc khác của khu vườn, Trịnh Hạo đang đứng trò chuyện với mẹ và một vài người thân. Anh mặc một bộ vest màu đen thanh lịch, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hồi hộp.


Mẹ anh bước đến, khẽ chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo anh, ánh mắt bà tràn ngập niềm vui.


“Hạo, hôm nay con đã thực sự trưởng thành. Mẹ rất tự hào về con,” bà nói, giọng đầy xúc động.


Anh mỉm cười, nắm lấy tay mẹ. “Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã ủng hộ con. Nếu không có sự thay đổi của mẹ, con nghĩ rằng mình sẽ không có đủ dũng cảm để làm lại mọi thứ.”


“Mẹ đã sai rất nhiều, nhưng nhìn thấy hai đứa hạnh phúc là điều quan trọng nhất với mẹ bây giờ,” bà đáp, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.




Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, báo hiệu thời khắc quan trọng sắp đến. Trịnh Hạo đứng trước lễ đường nhỏ, đôi mắt dõi theo con đường trải đầy hoa nơi cô dâu sẽ bước đến.


Và rồi, cô xuất hiện.


Khả Linh khoác tay người bạn thân đóng vai trò như người đại diện gia đình cô. Bước đi của cô chậm rãi nhưng đầy tự tin. Mọi ánh mắt đều hướng về cô, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp giản dị mà tinh khôi của cô dâu.


Khi ánh mắt của cô và Trịnh Hạo chạm nhau, cả thế giới như ngừng lại. Đôi mắt anh ánh lên sự xúc động, còn cô khẽ mỉm cười – một nụ cười mang theo sự bình yên và niềm tin.




Khi cô bước đến trước mặt anh, anh đưa tay ra, khẽ siết lấy tay cô. Trong khoảnh khắc đó, mọi tổn thương, mọi khó khăn trong quá khứ như tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp bao trùm.


Người chủ trì buổi lễ cất giọng trầm ấm:


“Hôm nay, trước sự chứng kiến của gia đình, bạn bè và những người yêu thương, chúng ta cùng nhau chứng kiến sự kết hợp của hai trái tim, một hành trình đã vượt qua biết bao thử thách để đến được đây. Trịnh Hạo, anh có điều gì muốn nói với Khả Linh không?”


Trịnh Hạo nhìn vào mắt cô, giọng anh run nhẹ nhưng đầy chân thành:


“Linh, anh đã làm tổn thương em, đã đánh mất em, và có lúc anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Nhưng em đã cho anh một cơ hội – không phải vì anh xứng đáng, mà vì em đã nhìn thấy điều gì đó tốt đẹp trong anh. Anh hứa sẽ dùng cả đời này để chứng minh rằng, em đã đúng khi tin tưởng anh.”


Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh. Người chủ trì quay sang cô:


“Khả Linh, cô có điều gì muốn nói với Trịnh Hạo không?”


Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:


“Hạo, em từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu thương ai được nữa, đặc biệt là anh. Nhưng anh đã thay đổi, không chỉ vì em mà còn vì chính anh. Điều đó khiến em tin rằng, chúng ta xứng đáng có một khởi đầu mới. Em hứa rằng, dù tương lai có khó khăn đến đâu, em sẽ không buông tay anh.”




Khi họ trao nhẫn cho nhau, mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng cười và tiếng chúc phúc vang lên khắp khu vườn. Trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm nhận được rằng, tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là sự tha thứ, sự tin tưởng và cam kết không ngừng.


Dưới ánh nắng chiều vàng rực, họ nắm tay nhau, bắt đầu một chương mới – chương của hạnh phúc và yêu thương.




Buổi lễ cưới không chỉ là lời khẳng định tình yêu của Trịnh Hạo và Khả Linh, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của sự tha thứ và lòng kiên nhẫn. Sau tất cả, họ đã tìm thấy ánh sáng cuối con đường, và bắt đầu một hành trình mới, nơi tình yêu và niềm tin sẽ mãi đồng hành.

Novel79, 23/12/2024 10:40:18

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện