Những ngày sau chuyến đi, mối quan hệ giữa Khả Linh và Trịnh Hạo trở nên bền chặt hơn. Cả hai không còn giữ khoảng cách, không còn ngại ngùng trước những cảm xúc thật. Những vết thương cũ dường như đang dần được chữa lành, nhường chỗ cho những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày.
Một buổi sáng, khi đang làm việc tại văn phòng, Khả Linh nhận được một cuộc gọi từ mẹ Trịnh Hạo.
“Linh, mẹ biết rằng mẹ đã làm sai rất nhiều điều trước đây. Nhưng nếu con đồng ý, mẹ muốn mời con đến biệt thự dùng bữa tối,” bà nói, giọng ngập ngừng.
Cô thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi đáp lại, giọng bình thản: “Con sẽ đến. Cảm ơn mẹ.”
Tối hôm đó, cô đến biệt thự nhà họ Trịnh. Bầu không khí trong nhà ấm áp hơn nhiều so với trước đây. Mẹ của Trịnh Hạo đón cô bằng một nụ cười nhẹ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày. Trịnh Hạo đã ở đó, đứng chờ cô từ cửa, ánh mắt anh ánh lên niềm vui khi nhìn thấy cô.
“Cảm ơn em đã đến,” anh nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bữa tối diễn ra trong không khí thân mật. Mẹ Trịnh Hạo không còn giữ vẻ kiêu kỳ, bà chủ động hỏi han Khả Linh, không ngần ngại thừa nhận những sai lầm của mình trong quá khứ.
“Linh, mẹ biết rằng mẹ đã khiến con chịu rất nhiều khổ đau,” bà nói, ánh mắt đầy sự hối lỗi. “Mẹ không mong con tha thứ ngay, nhưng mẹ hy vọng rằng, từ bây giờ, mẹ có thể sửa chữa những lỗi lầm đó.”
Cô nhìn bà, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Nhưng cuối cùng, cô khẽ nói: “Con đã từng rất giận mẹ. Nhưng bây giờ, con nghĩ rằng, nếu chúng ta đều muốn sửa chữa, thì quá khứ không nên là một rào cản nữa.”
Lời nói của cô khiến mẹ Trịnh Hạo nghẹn ngào. Bà gật đầu, ánh mắt như dịu lại.
Sau bữa tối, khi mọi người đã ra về, Trịnh Hạo và Khả Linh bước dạo trong khu vườn phía sau biệt thự. Ánh trăng chiếu sáng con đường lát đá, gió nhẹ thổi qua những tán cây.
“Linh, em có biết rằng, từ lúc em rời đi, anh chưa từng bước ra khu vườn này không?” anh nói, giọng trầm.
“Tại sao?” cô hỏi, hơi ngạc nhiên.
“Vì anh biết rằng, nơi này từng là nơi em yêu thích nhất. Anh không muốn đối diện với những ký ức mà anh đã làm tổn thương em,” anh đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cô im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Hạo, ký ức không phải để tránh né. Nó là để nhắc nhở chúng ta rằng, nếu có cơ hội, chúng ta nên làm tốt hơn.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sự xúc động. “Anh đã làm tổn thương em rất nhiều, nhưng em vẫn ở đây. Điều đó có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì khác.”
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. “Vì em nghĩ rằng, nếu chúng ta không cho mình một cơ hội, chúng ta sẽ mãi sống trong tiếc nuối.”
Một tuần sau, khi cả hai đang cùng nhau đi dạo, anh bất ngờ dừng lại, quay sang cô.
“Linh, anh có điều này muốn nói,” anh nói, giọng khẽ run.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, chờ đợi.
“Anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh biết rằng, điều anh muốn nhất là được ở bên em, không chỉ bây giờ mà cả sau này,” anh nói, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo.
Cô nhìn chiếc nhẫn trong hộp, lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
“Hạo, anh không cần làm điều này để chuộc lỗi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.
“Anh không làm điều này để chuộc lỗi,” anh đáp, ánh mắt đầy chân thành. “Anh làm điều này vì anh muốn bắt đầu lại, một cách đúng đắn. Em có thể cho anh vinh dự được ở bên em, lần nữa không?”
Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh dưới ánh nắng. “Hạo, nếu đây là một khởi đầu mới, thì em sẽ đồng ý.”
Anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay cô, như một lời hứa rằng, lần này, anh sẽ không bao giờ để mất cô.
Lời cầu hôn của Trịnh Hạo đánh dấu một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ giữa anh và Khả Linh. Sau tất cả những đau thương, tổn thất, và những thử thách, họ cuối cùng đã tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường. Nhưng liệu họ có thể giữ gìn hạnh phúc này mãi mãi?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.