Sau chuyến đi đến cánh đồng hoa, mối quan hệ giữa Khả Linh và Trịnh Hạo dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Những nụ cười nhỏ xuất hiện nhiều hơn, những cuộc trò chuyện không còn mang nặng sự dè dặt. Nhưng cả hai đều biết rằng, để thực sự xây dựng lại, họ phải đối mặt với những thử thách mà cuộc đời đặt ra.
Một buổi sáng, Khả Linh nhận được cuộc gọi từ mẹ của Trịnh Hạo. Giọng bà qua điện thoại nghe có chút ngập ngừng nhưng không còn lạnh lùng như trước.
“Khả Linh, mẹ biết cuộc gọi này có thể khiến con bất ngờ. Nhưng mẹ muốn gặp con. Chúng ta cần nói chuyện,” bà nói.
Khả Linh im lặng một lúc. Cuộc gọi này nằm ngoài dự liệu của cô. Mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng cũ luôn là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến rạn nứt với Trịnh Hạo. Nhưng lần này, cô cảm nhận được điều gì đó khác trong giọng nói của bà – một sự chân thành và hối hận mà trước đây chưa từng có.
“Con đồng ý,” cô trả lời, giọng bình tĩnh.
Họ gặp nhau tại một quán trà yên tĩnh trong trung tâm thành phố. Khi Khả Linh bước vào, mẹ của Trịnh Hạo đã ngồi sẵn, dáng vẻ thanh lịch nhưng ánh mắt có phần lo lắng. Bà đứng dậy khi thấy cô, gật đầu chào.
“Cảm ơn con vì đã đến,” bà nói, giọng nhẹ nhàng.
“Con không nghĩ rằng sẽ có ngày mẹ muốn gặp con để nói chuyện như thế này,” Khả Linh đáp, ngồi xuống đối diện bà.
Bà thở dài, đôi tay đặt trên bàn hơi run. “Linh, mẹ biết rằng những gì mẹ đã làm trước đây là sai. Mẹ đã quá cứng nhắc, đã để lòng tự trọng và định kiến lấn át tình cảm gia đình. Mẹ không mong con tha thứ, nhưng mẹ muốn nói lời xin lỗi, từ tận đáy lòng.”
Khả Linh nhìn bà, lòng cô thoáng chút dao động. Bà Trịnh là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiêu ngạo, việc bà thừa nhận lỗi lầm và xin lỗi là điều cô chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra.
“Mẹ không chỉ làm tổn thương con, mà còn làm tổn thương chính con trai mình,” bà tiếp tục, giọng nghẹn lại. “Hạo đã luôn cố gắng cân bằng giữa mẹ và con, nhưng mẹ đã khiến mọi thứ trở nên không thể chịu đựng. Giờ đây, khi nhìn thấy con bé rời đi, mẹ mới nhận ra rằng mình đã mất đi những gì quý giá nhất.”
Cô im lặng, đôi mắt thoáng chút xúc động. “Con không biết phải nói gì. Con đã từng rất giận mẹ, và sự tổn thương đó không dễ để xóa đi. Nhưng con cũng không thể phủ nhận rằng, lời xin lỗi này có ý nghĩa rất lớn với con.”
“Mẹ không mong con tha thứ ngay,” bà nói, ánh mắt dịu lại. “Nhưng nếu con và Hạo quyết định bước tiếp, mẹ sẽ làm mọi thứ để chuộc lại lỗi lầm của mình.”
Sau buổi gặp, Khả Linh trở về nhà với lòng trĩu nặng. Những lời của mẹ Trịnh Hạo khiến cô không khỏi suy nghĩ. Bà thực sự đã thay đổi, và điều đó làm cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng hiểu rằng, để mọi thứ thực sự tốt đẹp, cô cần đối mặt với cả những phần khác của quá khứ.
Tối hôm đó, cô nhắn tin cho Trịnh Hạo: “Tôi đã gặp mẹ anh hôm nay. Bà đã xin lỗi tôi.”
Anh trả lời gần như ngay lập tức: “Anh biết bà sẽ gặp em. Anh rất cảm kích vì em đã đồng ý. Mẹ anh đã thay đổi rất nhiều, và đó là nhờ em.”
Cô khẽ mỉm cười, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và gia đình anh không còn là một rào cản lớn.
Ngày hôm sau, họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ. Cô kể lại chi tiết buổi gặp với mẹ anh, còn anh lắng nghe chăm chú, ánh mắt đầy sự biết ơn.
“Anh đã luôn hy vọng mẹ có thể thay đổi, và thật may mắn khi điều đó đã xảy ra,” anh nói, giọng nhẹ nhàng.
“Nhưng điều đó không có nghĩa rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng,” cô đáp. “Tôi vẫn cần thời gian để suy nghĩ và để chắc chắn rằng, quyết định của mình là đúng.”
“Anh hiểu,” anh gật đầu. “Và anh sẽ luôn ở đây, sẵn sàng chờ đợi.”
Buổi gặp gỡ với mẹ của Trịnh Hạo đã mở ra một chương mới trong hành trình hàn gắn của Khả Linh. Những lời xin lỗi chân thành không chỉ giúp cô nhẹ lòng, mà còn làm sáng lên hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, đòi hỏi cả hai phải kiên nhẫn và chân thành hơn bao giờ hết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.