Màn sương sớm giăng mờ trên con phố nhỏ. Trong căn nhà khiêm tốn của Hải Yến, ánh sáng le lói chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên khuôn mặt mệt mỏi của Khả Linh. Cô ngồi bên bàn, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt thẫn thờ như vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng đêm qua. Nhưng đây không phải là mơ – tất cả những gì xảy ra đều là sự thật. Cô đã mất tất cả.
Hải Yến bước ra từ bếp, đặt trước mặt cô một cốc trà nóng. “Linh, cậu không thể cứ ngồi mãi thế này. Hôm nay mình có hẹn với một người bạn, anh ấy có thể giúp cậu tìm một công việc mới.” Hải Yến nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng nhưng cũng kiên quyết. “Đừng để họ nghĩ rằng cậu yếu đuối.”
Khả Linh mím môi, ánh mắt trống rỗng khẽ dao động. “Mình… mình không biết bắt đầu từ đâu, Yến à. Mình đã quen sống vì anh ấy, vì gia đình đó. Giờ không còn gì, mình phải làm gì đây?” Giọng cô nhỏ dần, như thể từng câu nói đang rút cạn sức lực của chính mình.
Hải Yến đặt tay lên vai bạn mình, siết nhẹ. “Cậu bắt đầu lại từ chính con người cậu. Cậu là Khả Linh – một người thông minh, mạnh mẽ. Cậu không cần ai khác để chứng minh giá trị của mình.”
Lời nói của Hải Yến như thổi bùng một tia sáng nhỏ trong lòng Khả Linh. Dù cô chưa thể đứng dậy ngay lập tức, nhưng sâu trong lòng, cô biết mình không thể gục ngã mãi được. Không phải vì cô muốn trả thù, mà vì cô không muốn sống trong sự thương hại của bất kỳ ai.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Trịnh, không khí cũng không khá hơn là bao. Trịnh Hạo ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng không thể tập trung. Mọi thứ xung quanh anh đều mang hình bóng của Khả Linh. Từ chiếc ly uống nước mà cô từng chọn cho anh, đến chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc – nơi cô thường ngồi đọc sách khi chờ anh kết thúc công việc.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Vào đi,” anh nói mà không rời mắt khỏi màn hình.
Kiều Diệp bước vào, trên tay là một cốc cà phê. “Hạo, em nghĩ anh cần chút gì đó để tỉnh táo.” Cô ta đặt cốc cà phê xuống bàn, ánh mắt dò xét nhưng vẫn giữ vẻ quan tâm giả tạo. “Anh dạo này làm việc nhiều quá. Có cần em giúp gì không?”
Trịnh Hạo lắc đầu, giọng lạnh nhạt. “Không cần. Em cứ lo việc của mình.”
Kiều Diệp hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng. “Hạo, em biết chuyện của anh và chị Linh khiến anh đau lòng. Nhưng em mong anh hiểu rằng, em và dì Tú Anh chỉ muốn tốt cho anh. Chị ấy… thật sự không xứng đáng với tình yêu của anh.”
Ánh mắt Trịnh Hạo chợt lóe lên tia lạnh lẽo. “Đủ rồi, Diệp. Anh không muốn nghe thêm về chuyện này.” Giọng anh không lớn, nhưng đầy sự dứt khoát, khiến Kiều Diệp cứng họng. Cô ta cố gượng cười, cúi đầu lui ra ngoài, nhưng trong lòng dậy sóng. “Anh cứ từ chối đi, rồi sẽ có ngày anh nhận ra chỉ có tôi mới là người phù hợp.”
Chiều hôm đó, Hải Yến đưa Khả Linh đến một quán cà phê nhỏ. Họ hẹn gặp một người bạn của Hải Yến – anh Thành, giám đốc một công ty truyền thông. Anh Thành là người dễ mến, nụ cười luôn hiện hữu trên môi. “Chào Linh, tôi đã nghe Hải Yến kể về hoàn cảnh của cô. Nếu cô không ngại, công ty tôi đang cần một trợ lý. Tôi tin rằng cô có thể làm tốt.”
Khả Linh thoáng ngạc nhiên. “Anh không ngại khi nhận một người không có kinh nghiệm như tôi sao?” Cô hỏi, đôi mắt lấp lánh sự biết ơn nhưng vẫn đầy lo lắng.
Anh Thành mỉm cười. “Ai cũng có điểm khởi đầu. Quan trọng là cô có đủ nghị lực để bước tiếp. Tôi nhìn thấy điều đó ở cô.” Những lời nói ấy khiến Khả Linh cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cô gật đầu, nụ cười nhạt nhưng chân thành nở trên môi. “Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tối hôm đó, khi quay trở lại căn nhà của Hải Yến, Khả Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường lấp lánh. Trong lòng cô, một tia sáng nhỏ bé nhưng kiên định đã bắt đầu nhen nhóm. Cô nghĩ đến những gì đã xảy ra, những lời nói cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng của người mà cô từng tin tưởng nhất. Cô biết mình đã rơi xuống tận cùng, nhưng cô không thể để họ nghĩ rằng mình mãi yếu đuối.
Cô cầm chiếc nhẫn cưới trong tay, nhìn nó lần cuối trước khi đặt vào một chiếc hộp nhỏ. “Mọi thứ đã kết thúc, nhưng không có nghĩa là mình thua cuộc.” Cô khẽ nói với chính mình, giọng nói nhỏ nhưng đầy kiên quyết.
Khả Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Đây không còn là cô gái yếu đuối rời khỏi biệt thự nhà họ Trịnh nữa. Đây là một Khả Linh mới – người sẽ đứng lên, tự bảo vệ lấy chính mình, và chứng minh rằng cô không sai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.