Buổi tối sau cuộc gặp tại quán cà phê, Khả Linh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Ánh đèn đường vàng nhạt hắt qua khung kính, tạo nên những vệt sáng mờ nhòe trên nền tường. Cô cảm thấy lòng mìn*** trĩu, không phải vì những lời nói của Trịnh Hạo, mà vì những ký ức cũ bất ngờ ùa về.
Cô nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau tại chính quán cà phê ấy. Khi đó, cô là một cô sinh viên đầy nhiệt huyết, còn anh là một chàng trai lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ánh lên sự tò mò khi nhìn cô. Họ đã cười, đã yêu, và đã từng tin rằng tình yêu của mình có thể vượt qua tất cả. Nhưng cuộc đời không phải là một câu chuyện cổ tích, và họ đã để mất nhau giữa những hiểu lầm và tổn thương.
Tại biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Hạo ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính nhưng tâm trí lại trôi dạt về cuộc gặp với Khả Linh. Những lời nói của cô vẫn vang lên rõ mồn một trong đầu anh: “Tôi không thể hứa sẽ tha thứ, nhưng tôi sẽ không tiếp tục trốn tránh cảm xúc của mình.”
Câu nói ấy như một tia sáng trong bóng tối, một hy vọng nhỏ bé nhưng đủ để anh tiếp tục kiên trì. Anh biết rằng, để lấy lại lòng tin của cô, anh cần làm nhiều hơn nữa, không phải bằng lời nói mà bằng hành động.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một bức ảnh cũ của cả hai. Trong ảnh, cô mỉm cười rạng rỡ, còn anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. Anh khẽ chạm tay lên bức ảnh, lòng tự nhủ rằng mình sẽ không để mất cô thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, Khả Linh đến công ty với tâm trạng bình thản hơn thường lệ. Nhưng ngay khi cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, một nhân viên chuyển phát đã mang đến cho cô một phong thư. Người gửi là Trịnh Hạo.
Cô mở thư, bên trong là một tấm thiệp mời tham dự buổi triển lãm nghệ thuật mà anh tài trợ. Trên tấm thiệp, anh viết một dòng ngắn gọn: “Anh hy vọng em sẽ đến. Không phải vì anh, mà vì những điều em từng yêu thích.”
Cô nhìn tấm thiệp, lòng tràn ngập mâu thuẫn. Cô không muốn bước vào thế giới của anh thêm lần nữa, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, lời mời ấy đã chạm đến một phần sâu kín trong trái tim cô – tình yêu với nghệ thuật, điều mà cô đã lãng quên suốt những năm qua.
Ngày triển lãm, Khả Linh bước vào phòng trưng bày với một cảm giác vừa hồi hộp, vừa lạ lẫm. Không gian được bài trí tinh tế, những bức tranh và tác phẩm điêu khắc được chiếu sáng bởi ánh đèn ấm áp. Cô bước chậm rãi qua từng bức tranh, để mình lạc vào thế giới của màu sắc và cảm xúc.
Khi cô dừng lại trước một bức tranh mô tả một cánh đồng hoa oải hương dưới ánh hoàng hôn, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Đây là bức tranh mà anh nghĩ em sẽ thích nhất.”
Cô quay lại, nhìn thấy Trịnh Hạo đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ một khoảng cách tôn trọng. Anh mặc một bộ vest giản dị, vẻ ngoài chững chạc nhưng không kém phần gần gũi.
“Tại sao lại là bức tranh này?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Vì nó làm anh nhớ đến lần đầu tiên chúng ta đi dạo cùng nhau ở ngoại ô. Em đã nói rằng, một ngày nào đó, em muốn có một cánh đồng hoa như thế này, nơi em có thể ngồi đọc sách và quên đi mọi muộn phiền,” anh đáp, giọng trầm ấm.
Cô im lặng, lòng cô thoáng chút xúc động. Cô không ngờ rằng anh vẫn nhớ rõ từng ước mơ nhỏ bé của cô, những điều mà ngay cả cô cũng đã quên.
“Anh không biết em có còn nhớ điều đó không, nhưng anh hy vọng rằng, một ngày nào đó, em sẽ lại tin rằng, dù cuộc sống không hoàn hảo, chúng ta vẫn có thể tìm thấy những khoảnh khắc đẹp,” anh nói tiếp, ánh mắt đầy sự chân thành.
Cô nhìn anh, lòng cô rối bời. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ khẽ nói: “Cảm ơn anh vì lời mời này. Tôi thực sự rất thích buổi triển lãm.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng. “Chỉ cần em cảm thấy vui, với anh, thế là đủ.”
Tối hôm đó, khi trở về nhà, cô ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào tấm thiệp mời mà anh đã gửi. Cô nhận ra rằng, những nỗ lực của anh không chỉ là để lấy lại lòng tin của cô, mà còn là để giúp cô tìm lại chính mình. Điều đó khiến cô bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ, việc cho cả hai một cơ hội không phải là điều quá khó khăn.
Cô lấy cuốn sổ tay cũ, viết một dòng ngắn: “Hạnh phúc không phải là không có sai lầm, mà là biết cách tha thứ và bước tiếp.”
Buổi triển lãm đã mang đến một bước chuyển quan trọng trong mối quan hệ giữa Khả Linh và Trịnh Hạo. Những nỗ lực không ngừng của anh bắt đầu làm tan chảy lớp băng trong lòng cô, nhưng liệu điều đó có đủ để đưa họ đến một khởi đầu mới?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.