Một tuần sau cuộc gặp gỡ tại công viên, bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ báo hiệu một ngày đẹp trời. Dự án truyền thông giữa công ty của Khả Linh và nhà họ Trịnh đã chính thức kết thúc. Tất cả đều diễn ra suôn sẻ, và cô có thể cảm thấy tự hào với những gì mình đã làm được. Nhưng lòng cô vẫn còn lấp đầy những cảm xúc khó gọi tên.
Buổi sáng, cô đến văn phòng như thường lệ. Nhưng ngay khi bước vào, anh Thành đã gọi cô lên phòng họp.
“Linh, em vào đây một lát,” giọng anh vang lên từ phía cửa.
Cô bước vào phòng, ánh mắt thoáng chút bối rối khi nhìn thấy một bó hoa lớn đặt giữa bàn họp. Anh Thành cười, đẩy nhẹ bó hoa về phía cô.
“Đây là quà cảm ơn từ công ty nhà họ Trịnh. Họ rất hài lòng với kết quả của dự án, và đặc biệt muốn gửi lời cảm ơn đến em.”
Cô nhìn bó hoa, lòng tràn ngập mâu thuẫn. “Cảm ơn anh, nhưng việc này thật sự không cần thiết.”
“Linh, đây không chỉ là về dự án. Đây còn là minh chứng cho sự nỗ lực của em. Em xứng đáng được ghi nhận,” anh Thành nói, ánh mắt chân thành.
Cô khẽ gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng bó hoa này không chỉ là lời cảm ơn từ công ty mà còn là một lời nhắn nhủ lặng lẽ từ Trịnh Hạo.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, cô mở điện thoại và thấy một tin nhắn từ anh.
"Linh, anh muốn cảm ơn em lần nữa vì những gì em đã làm cho dự án. Nhưng hơn cả, anh cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội được thấy em mạnh mẽ và tài giỏi đến nhường nào. Anh thật sự tự hào về em."
Cô đọc dòng tin nhắn, lòng trĩu nặng. Anh không thúc ép cô, không cầu xin sự tha thứ ngay lập tức. Anh chỉ lặng lẽ thể hiện sự trân trọng, điều mà trước đây cô từng khao khát nhưng chưa bao giờ nhận được.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn thành phố lấp lánh như những ngôi sao, nhưng cô cảm thấy lòng mình trống trải. Cô tự hỏi liệu mình có đang đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, hay đang tự trốn tránh những cảm xúc thật sự?
Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Hạo đang ngồi trong phòng làm việc. Trước mặt anh là một tập tài liệu, nhưng ánh mắt anh không thể tập trung vào những con chữ. Anh biết rằng, dù dự án đã kết thúc, mối quan hệ giữa anh và Khả Linh vẫn còn quá nhiều khoảng cách.
Anh cầm điện thoại, lướt qua những tin nhắn cũ giữa cả hai. Anh không thể ngăn mình nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc khi họ còn bên nhau. Nhưng giờ đây, anh hiểu rằng, hạnh phúc ấy không thể quay lại nếu anh không đủ kiên nhẫn để chứng minh rằng mình xứng đáng.
Buổi tối, Trịnh Hạo bất ngờ nhận được một tin nhắn từ cô. Nội dung ngắn gọn, nhưng đủ để anh cảm thấy hy vọng dâng trào.
"Tôi muốn gặp anh. Có một số chuyện cần nói rõ."
Anh ngồi lặng một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh trước dòng chữ ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Anh không trả lời ngay, mà chỉ nhẹ nhàng nhắn lại: “Anh sẽ đến bất cứ nơi nào em muốn. Em hãy cho anh biết thời gian và địa điểm.”
Cô hẹn anh tại một quán cà phê nhỏ, nơi cả hai từng gặp nhau lần đầu tiên trong thời sinh viên. Khi bước vào quán, cô thấy anh đã chờ sẵn. Anh đứng dậy khi thấy cô, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi.
“Cảm ơn anh đã đến,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Anh rất vui vì em muốn gặp,” anh đáp, ngồi xuống đối diện cô.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng muỗng khuấy nhẹ trong cốc cà phê. Cuối cùng, cô là người lên tiếng trước.
“Trịnh Hạo, tôi không thể phủ nhận rằng anh đã thay đổi. Anh đã rất kiên nhẫn và chân thành, điều đó khiến tôi cảm thấy anh thực sự đang cố gắng,” cô nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
“Anh không cố gắng để em tha thứ. Anh làm điều này vì anh nhận ra rằng, anh đã sai, và anh không muốn lặp lại những sai lầm ấy nữa,” anh đáp, giọng trầm và thành thật.
Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng chút nghiêm nghị. “Nhưng anh cũng phải hiểu rằng, tổn thương mà anh và gia đình anh gây ra không dễ dàng để tôi quên đi. Tôi không thể hứa sẽ tha thứ, nhưng tôi sẽ không tiếp tục trốn tránh cảm xúc của mình.”
Lời nói của cô khiến anh khựng lại, nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ. “Anh không mong em quên đi những gì đã xảy ra. Anh chỉ hy vọng rằng, em sẽ cho cả hai chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.”
Cô nhìn anh, lòng đầy mâu thuẫn. Nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô cảm thấy có lẽ, việc bước tiếp không còn là điều quá xa vời.
Cuộc gặp gỡ tại quán cà phê đánh dấu một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa Khả Linh và Trịnh Hạo. Những tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó, nhưng sự kiên nhẫn và chân thành của anh đã bắt đầu làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô. Liệu cả hai có thể vượt qua những rào cản cuối cùng để tìm lại hạnh phúc bên nhau?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.