Sau buổi triển lãm, cuộc sống của Khả Linh dường như trở lại quỹ đạo bình thường. Cô dành phần lớn thời gian cho công việc, cố gắng phớt lờ những cảm xúc đang dần lớn lên trong lòng. Nhưng mỗi khi cô nghĩ rằng mình đã quên đi những gì xảy ra tại buổi triển lãm, những lời nói của Trịnh Hạo lại vang lên, khiến cô dao động.
Tối hôm đó, cô ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Cô đang cố gắng hoàn thiện một báo cáo quan trọng cho dự án. Nhưng dù cố gắng tập trung, tâm trí cô vẫn bị xâm chiếm bởi dòng tin nhắn ngắn ngủi mà anh đã gửi sau triển lãm: “Cảm ơn em vì đã khiến anh nhận ra vẻ đẹp của những điều không hoàn hảo.”
Cô khẽ thở dài, tự hỏi liệu mình đang làm gì. Cô muốn giữ khoảng cách, nhưng sự kiên nhẫn và chân thành của anh dường như đang làm lay động lớp phòng vệ mà cô dựng lên.
Sáng hôm sau, tại công ty truyền thông, không khí làm việc tất bật như thường lệ. Anh Thành bước vào văn phòng, nụ cười nở trên môi.
“Linh, em có chút thời gian không? Anh cần bàn với em về sự kiện sắp tới,” anh nói, đặt một tập tài liệu lên bàn cô.
Cô gật đầu, đặt 乃út xuống. “Dạ, anh cứ nói.”
“Công ty nhà họ Trịnh vừa gửi lời mời đặc biệt. Họ muốn chúng ta tham dự một bữa tiệc kỷ niệm vào cuối tuần này, và anh nghĩ em nên đi thay mặt công ty.”
Cô thoáng khựng lại, ánh mắt lóe lên sự bất an. “Bữa tiệc… có cần thiết không anh?”
“Rất cần,” anh Thành đáp, giọng nghiêm túc. “Đây là cơ hội lớn để chúng ta mở rộng mối quan hệ. Và hơn nữa, họ đặc biệt nhấn mạnh rằng họ muốn em tham dự.”
Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Được, em sẽ tham gia.”
Tối thứ bảy, Khả Linh bước vào bữa tiệc với vẻ ngoài chỉn chu, khoác trên mình chiếc váy màu đen thanh lịch. Căn phòng lớn lộng lẫy, ánh sáng vàng ấm áp từ những chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu lên những bộ trang phục sang trọng. Không gian náo nhiệt với tiếng cười nói, nhưng cô cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Khi cô bước vào, ánh mắt của Trịnh Hạo lập tức dừng lại ở cô. Anh đứng giữa đám đông, mặc bộ vest đen lịch lãm, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Khi cô tiến lại gần, anh bước đến, ánh mắt anh ánh lên sự ấm áp pha lẫn sự dè dặt.
“Cảm ơn em vì đã đến,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành.
“Đây là công việc, không phải vì anh,” cô đáp, ánh mắt giữ khoảng cách.
Anh khẽ gật đầu, không tỏ vẻ thất vọng. “Anh hiểu.”
Buổi tiệc diễn ra trong không khí sôi động. Cô cố gắng tránh xa anh, nhưng sự hiện diện của anh luôn khiến cô cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ. Khi bữa tiệc gần kết thúc, anh bước đến bên cô, ánh mắt chân thành.
“Linh, anh có thể nói chuyện với em một lát được không? Chỉ là một chút thôi.”
Cô do dự một lúc, nhưng rồi gật đầu. “Được.”
Họ bước ra khu vực ban công, nơi ánh trăng nhàn nhạt soi rọi lên những chậu cây xinh xắn. Không gian yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá.
“Anh muốn cảm ơn em,” anh nói, giọng khẽ run. “Không chỉ vì em đã đến đây tối nay, mà vì em đã cho anh cơ hội được nhìn thấy em, được trò chuyện với em.”
Cô quay lại, ánh mắt thoáng chút lạnh lùng. “Anh nghĩ rằng những lời này có thể thay đổi được gì sao? Những tổn thương mà anh và gia đình anh đã gây ra cho tôi, anh nghĩ rằng chỉ bằng sự kiên nhẫn, anh có thể xóa bỏ được chúng?”
Anh cúi đầu, giọng anh trầm xuống. “Anh biết rằng anh không thể xóa bỏ những tổn thương ấy. Nhưng anh không muốn em nghĩ rằng anh làm điều này chỉ để chuộc lỗi. Anh làm điều này vì anh nhận ra rằng, em là người duy nhất khiến cuộc sống của anh có ý nghĩa.”
Lời nói của anh khiến cô khựng lại. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ, nhưng lòng cô vẫn trĩu nặng. Cô không thể dễ dàng bỏ qua những gì đã xảy ra.
“Trịnh Hạo, tôi cần thời gian. Và tôi không chắc rằng anh có thể đợi đủ lâu,” cô nói, giọng nhỏ dần.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. “Anh sẽ đợi, dù phải mất bao lâu.”
Khi trở về nhà, cô ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên gương mặt cô. Cô biết rằng mình đang dao động, nhưng nỗi sợ bị tổn thương lần nữa vẫn khiến cô ngập ngừng.
Cô lấy cuốn sổ tay cũ, viết một dòng ngắn: “Tha thứ không phải là quên đi, nhưng có lẽ, nó là cách duy nhất để tôi có thể bước tiếp.”
Buổi tiệc kỷ niệm đã mang đến một bước ngoặt lớn, khi cả Khả Linh và Trịnh Hạo bắt đầu đối mặt rõ ràng hơn với những cảm xúc thật của mình. Sự kiên nhẫn và chân thành của anh đang dần làm tan chảy lớp băng trong lòng cô, nhưng liệu điều đó có đủ để đưa họ đến một khởi đầu mới?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.